Chương 15: Lương Vọng Hữu: Ôn Ngôn, Chú Không Khỏe Sao

Ôn Ngôn bế Lương Vọng Hữu đi về phía sân chơi.

Từ tầng một đến tầng 3 của dinh thự tư nhân đều được chia làm hai, hai bên trái phải được nối liền bằng phòng nghỉ và hành lang rộng rãi thẳng tắp, tường được sơn màu xanh dương đậm tự nhiên, treo những bức tranh có phong cách khác nhau.

Cây sồi được vẽ bằng bút máy và màu nước nhạt, bản phác thảo toàn cảnh của phòng đàn piano, bức tranh sơn dầu theo trường phái hiện thực về bãi cỏ nhìn từ cửa sổ ra, và bức tranh màu nước về bầu trời nhìn lên…

Ôn Ngôn đi đi dừng dừng, đầu lại đau lên.

"Ôn Ngôn chú không khỏe sao?" Toàn bộ khuôn mặt Lương Vọng Hữu áp sát vào mặt cậu, chớp đôi mắt to hỏi.

"Không sao, chú khỏe lắm." Ôn Ngôn vỗ vỗ lưng cậu bé.

Lương Vọng Hữu cẩn thận quan sát đôi mày chau lại và đôi mắt xuất thần của cậu, "Cháu biết rồi, chú thấy ba không khỏe đúng không? Cháu biết chú không thích ba, thực ra sau này chú không cần làm việc cùng ba đâu! Cháu cũng có thể thuê chú! Cháu siêu giàu!"

Sắc mặt Ôn Ngôn khẽ tái nhợt lắc đầu, sau đó nặn ra một nụ cười.

Thấy vậy, Lương Vọng Hữu giãy giụa xuống, tội nghiệp áp sát vào chân cậu, "Cháu hơi nặng cháu biết, cháu đi cùng chú nhé, nhưng đợi tay khỏi chú nhớ dắt cháu nha."

"Được." Ôn Ngôn xoa đầu cậu bé.

"Sân chơi" khiến Ôn Ngôn vô cùng kinh ngạc, cậu tưởng sân chơi mà Lương Vọng Hữu nói chỉ là một căn phòng đặt vài thiết bị, không ngờ toàn bộ các phòng bên phải tầng ba đều được thông với nhau, hoàn toàn được xây dựng theo kiểu một sân chơi lớn.

Đây là một không gian rộng lớn có thể nhìn thấy tận cùng, cầu trượt, xích đu, bể bóng đại dương không cần phải nói nhiều, tường leo núi ở khu thể thao kéo dài đến mái vòm cao hơn 10 mét, khu bắn cung, sân bóng rổ cho trẻ em, đường đua xe, phiên bản thu nhỏ của đu quay, tàu lượn siêu tốc, khu sản phẩm điện tử còn có máy bay mô phỏng, máy mô phỏng lái xe…

"Ôn Ngôn chú muốn chơi gì?" Lương Vọng Hữu cởi giày ra, vui vẻ hỏi.

"Tất cả những thứ này đều là… ba cháu chuẩn bị cho cháu?" Ôn Ngôn kinh ngạc nhìn ra xa khu vực trống trải này, hôm qua cậu mới tận mắt chứng kiến Lương Thế Kinh ra lệnh cho người giáo viên nuôi dạy trẻ đánh hai bàn tay của Lương Vọng Hữu đến mức máu thịt be bét, bây giờ nhìn thấy cảnh này thực sự khó có thể tin nổi.

"Đúng vậy, ba đã mời những nhà thiết kế rất rất giỏi để xây dựng riêng cho cháu, trước khi họ làm những thứ này còn hỏi ý kiến của cháu nữa, tuy có một số thiết bị ba tạm thời chưa cho cháu tự chơi, nhưng khi rảnh rỗi ba sẽ đến chơi cùng cháu." Lương Vọng Hữu nói, "Nhưng phần lớn thời gian cháu chơi ở đây, ba làm việc trong bể bóng đại dương, có mấy lần ba còn ngủ gật trong bể bóng đại dương nữa, cháu chôn ba vào, ba cũng chôn cháu vào."

"Anh ta đối xử với cháu rất tốt." Ôn Ngôn xuất thần lẩm bẩm.

"À quên mất Ôn Ngôn, Kỷ Lãnh sự nói chú có điện thoại rồi, chú còn chưa có thông tin liên lạc của cháu!!"

Hai người như những người bạn tốt mới quen, trao đổi thông tin liên lạc cho nhau, sau đó đến bể bóng đại dương, Ôn Ngôn đặt Lương Vọng Hữu vào xích đu, hai người ngồi trên không, dưới chân toàn là những quả bóng tròn màu xanh da trời dày đặc.

"Đừng để chạm vào tay nhé." Ôn Ngôn nhắc nhở.

"Vậy chú đẩy cháu đi." Lương Vọng Hữu đung đưa chân, "Ôn Ngôn chú đẩy cháu nhanh lên."

Chiếc xích đu nhẹ nhàng đu lên một vòng cung, khi đu về phía sau, Lương Vọng Hữu không kiểm soát được mà vặn vẹo nửa người trên cười khúc khích, Ôn Ngôn kiểm soát lực, hỏi cậu bé, "Vui đến thế sao?"

"Ở đây nhột nhột." Lương Vọng Hữu dùng ngón tay chỉ vào vị trí trái tim, "Mỗi lần rơi xuống đều như vậy."

Ôn Ngôn cười.

"Ôn Ngôn, chiều hôm đó lần đầu tiên gặp chú, thực ra ở đây của cháu cũng nhột." Lương Vọng Hữu nhỏ giọng nói, "Nhưng chú đã khóc, cháu tưởng chú rất ghét cháu."

Chẳng trách chiều hôm đó cậu bé nói xong liền tự mình đeo cặp sách nhỏ lên lầu, hóa ra là vì tưởng mình không được yêu thích mà buồn bã rời đi…

Hai người chơi trong sân chơi cả buổi chiều, Lương Vọng Hữu tuy tay không cử động được nhưng Ôn Ngôn đã đưa cậu bé chơi rất nhiều hoạt động, tiếng cười của Lương Vọng Hữu không bao giờ ngớt, Ôn Ngôn dài Ôn Ngôn ngắn, Ôn Ngôn cháu thích chú lắm, ba câu này lặp đi lặp lại, Ôn Ngôn véo má cậu bé, Lương Vọng Hữu liền lè lưỡi ra làm mặt quỷ.

Đến giờ ăn tối, hai người xuống lầu ăn cơm, phát hiện kẻ phá hoại không khí đã trở về.

Cũng không biết gần đây đất nước này có cần Thủ tịch quản lý không, tóm lại lịch làm việc của Lương Thế Kinh hoàn toàn không giống một vị Thủ tịch trăm công nghìn việc, hoàng hôn còn treo trên đường chân trời anh đã về, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, không biểu cảm ngồi trước bàn ăn, chờ đợi họ.

Ôn Ngôn ngoài việc thỉnh thoảng đút cơm cho Lương Vọng Hữu, nói vài câu, thời gian còn lại chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc thìa trong tay. Lương Vọng Hữu rất biết xem sắc mặt, cũng không nói một câu nào với Lương Thế Kinh ngồi đối diện.

Ba người họ ăn cơm, người giúp việc không đứng bên cạnh phục vụ, ăn đến cuối cùng, Ôn Ngôn muốn múc canh cho Lương Vọng Hữu, ôm Lương Vọng Hữu không với tới nổi, đang định xoay mâm, Lương Thế Kinh cầm lấy muỗng canh múc một bát nhỏ đặt trước mặt cậu, lúc đặt xuống còn điều chỉnh góc của chiếc thìa cho thuận tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!