Đêm khuya
Vịnh Sồi vạn vật yên tĩnh chìm trong màn đêm đen kịt, cơn gió đêm ấm áp của mùa xuân thổi qua sân thượng, Ôn Ngôn đổ hai viên thuốc giảm đau cuối cùng trong hộp kẹo vào miệng, ngồi xếp bằng dựa vào lưng ghế mây, ngắm nhìn cảnh đêm mờ ảo lộng lẫy của thủ đô ở cuối chân trời.
Đầu óc rất rối loạn, những suy nghĩ linh tinh hỗn tạp cuộn trào.
Cậu vẫn luôn cho rằng Lương Thế Kinh đối xử rất tốt với Lương Vọng Hữu, thực ra dường như không phải vậy? Theo những gì cậu thấy và nghe, khi Lương Vọng Hữu phàn nàn rằng một mình ở nhà buồn chán, Lương Thế Kinh không có hành động an ủi, Lương Vọng Hữu thường xuyên nói muốn đi thủy cung, Lương Thế Kinh cũng chỉ lạnh lùng ném một câu về rồi nói.
Động cơ Lương Vọng Hữu tự ý lẻn đến thủy cung đã sớm có dấu vết, chuyện này là cậu bé làm sai, nhưng Lương Thế Kinh không phải không có trách nhiệm, nếu lúc đó quan tâm hỏi một câu có lẽ sẽ không gây ra chuyện như chiều nay… Ôn Ngôn hít một hơi thật sâu, càng hiểu rõ hơn rằng thực ra cậu không có tư cách để chỉ trích Lương Thế Kinh.
Lương Thế Kinh chỉ là không làm tròn chức trách, còn cậu thì là một… người cha luôn vắng mặt? Cậu có tư cách gì để chỉ tay 5 ngón?
Trên áo sơ mi dính máu của Lương Vọng Hữu, sau khi bị oxy hóa đã trở nên loang lổ đen đỏ, cậu thất thần v**t v* lớp vải đã cứng lại, rồi lại vuốt lên gáy, ấn mở công tắc báo động, tiếng cảnh báo chói tai lập tức vang lên.
"Phát hiện mức độ suy thoái tuyến thể là 70%, xin hãy đến bệnh viện ngay lập tức!!"
Lúc rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, con số đo được là 40%, chưa đầy một tháng đã tăng lên 70%, chắc là có liên quan đến sự rung động của chiếc vòng cổ được đặt làm riêng này?
Tần suất sử dụng càng cao, mức độ suy thoái càng nghiêm trọng.
Nếu Lương Thế Kinh không bị bệnh thì tốt quá, nếu không cần pheromone của cậu, vậy thì cậu có thể chăm sóc Lương Vọng Hữu lâu hơn một chút, nếu bản thân cậu không bị bệnh thì tốt quá, vậy thì cậu sẽ tìm cách đưa Lương Vọng Hữu đi.
Ôn Ngôn có hơi đau khổ cuộn người lại.
Sau khi mình chết, Lương Vọng Hữu lại phạm lỗi, lại bị đánh, lúc đó ai sẽ bảo vệ cậu bé?
Thật không cam lòng…
Nếu có thể sống thật lâu thì tốt quá…
Rõ ràng trước đây không muốn sống, bây giờ muốn sống nhưng không thể được nữa…
Tối nay Lương Vọng Hữu chắc chắn sẽ rất khó chịu, không biết người giáo viên nuôi dạy trẻ có dỗ được cậu bé không, Ôn Ngôn mở cửa ra ngoài, đi qua hành lang dài sáng sủa… nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng ngủ của Lương Vọng Hữu. Vào cửa, đèn tường ở hành lang sáng lên một màu ấm áp nhàn nhạt. Cậu cố gắng đi nhón chân để tránh gây ra tiếng động làm phiền Lương Vọng Hữu, đi không tiếng động qua phòng khách, phòng thay đồ, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở, trong lòng thắt lại, bước chân nhanh hơn.
Khi đi qua hành lang đến phòng ngủ chính, bất chợt dừng bước.
Người ở cùng không phải là người giáo viên nuôi dạy trẻ, mà là Lương Thế Kinh.
Phòng ngủ chính chỉ bật một chiếc đèn ngủ ấm áp, rèm cửa sổ bằng vải voan trắng treo hờ hai bên cửa sổ sát đất, trong chiếc gương đen sáng bóng phản chiếu hình ảnh Lương Thế Kinh đang ôm Lương Vọng Hữu, Lương Vọng Hữu với hai bàn tay được băng bó như bánh chưng nằm trên vai anh, đôi mắt nhắm nghiền, trên mặt còn vương những vệt nước mắt chưa khô.
Ánh mắt trầm tĩnh giao nhau.
Lương Thế Kinh nhịp nhàng vỗ lưng Lương Vọng Hữu, vừa vỗ vừa quay người lại.
Anh đã cởi bỏ lớp vỏ vest sắc bén lạnh lùng thường ngày, tóc mái lòa xòa che đi một phần trán, mặc đồ ngủ màu đen, không phải là vị Thủ tịch cao cao tại thượng, mà là một người cha Alpha đang dỗ con ngủ, tư thế ôm Lương Vọng Hữu của anh vô cùng thành thục, những ngón tay thon dài rõ ràng đặt trên lưng Lương Vọng Hữu, kèm theo những cái lắc lư nhẹ nhàng.
Ôn Ngôn im lặng nhìn anh, anh cũng im lặng nhìn Ôn Ngôn.
Trong khoảng cách không gần không xa này, bầu không khí như đang giằng co, vừa như không lời để nói, tóm lại không hề có sự căng thẳng. Nhưng Ôn Ngôn lại tức giận, sớm biết vậy tại sao phải trừng phạt Lương Vọng Hữu nghiêm khắc như vậy?
Dù Lương Vọng Hữu có ngàn sai vạn lỗi, Ôn Ngôn cũng không muốn tha thứ cho anh.
Dừng lại một chút, cậu làm như không thấy mà đi đến trước mặt Lương Thế Kinh, sờ trán Lương Vọng Hữu, xác nhận không bị sốt xong liền cẩn thận lật mu bàn tay Lương Vọng Hữu kiểm tra băng gạc, làm xong những việc này cậu mới yên tâm, định bụng vào thế nào thì ra thế ấy.
Vừa quay người, một bàn tay ấm áp đã nắm lấy cổ tay cậu.
"Cậu cho là tôi làm sai?" Lương Thế Kinh khẽ hỏi cậu.
"Làm sao anh có thể sai được?" Ôn Ngôn bình tĩnh giãy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!