Chương 12: Ôn Ngôn: Anh Về Rồi À

"Còn không ngủ đợi gì nữa?" Lương Thế Kinh ném cà vạt lên ga trải giường, bắt đầu ngẩng đầu cởi áo sơ mi…

Ôn Ngôn lập tức che mắt lại.

"Cũng không phải là chưa từng thấy." Lương Thế Kinh cười lạnh một tiếng.

Đúng là đã từng thấy, nhưng đã rất lâu rồi không thấy, hơn nữa là không nên thấy…

Ôn Ngôn vội vàng quay người lại đúng lúc đối diện với phòng thay đồ… Trong tủ kính treo quần áo của hai người được bọc trong túi chống bụi, trên chiếc ghế mềm bọc da bên cạnh bàn trang sức đặt hai chồng đồ ngủ sát nhau…

"Tôi ngủ trên ghế sofa phòng khách nhé." c** nh* giọng nói.

"Tùy cậu."

Rõ ràng là nơi rộng rãi đến mức đủ để đậu một chiếc xe đua, nhưng Lương Thế Kinh cứ khăng khăng để trần nửa người trên đi qua đây, Ôn Ngôn nép vào tường, Lương Thế Kinh liếc cậu một cái, sau đó lười để ý đến cậu mà đi vào phòng thay đồ, dưới ánh đèn, những múi cơ lưng săn chắc của anh ngay cả khi thả lỏng vẫn có thể cảm nhận được sự căng và dẻo dai bên trong, đường nét rõ ràng, là sự tự giác đến cực điểm.

Ngây người vài giây, Ôn Ngôn chạy một mạch về phòng khách.

Sau khi tắm rửa xong đã là 10 giờ tối, cậu uống thuốc giảm đau xong nằm trên ghế sofa thầm nghĩ.

Không biết Lương Vọng Hữu một mình ở nhà có buồn không, bây giờ đã ngủ chưa, Lương Thế Kinh không ở đó cậu bé có quậy không.

Đêm dần khuya, khi ba kim đồng hồ trên tường hợp thành một đường thẳng màu đen dày, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, trong bóng tối, bóng dáng cao lớn đen sẫm của Alpha dần dần đến gần.

Ôn Ngôn ngủ thiếp đi trong tư thế nằm ngửa, một tay buông thõng trên thảm, một tay gối lên má, chiếc chăn lông xù xì chất đống trên người, đôi chân thon nhỏ trắng nõn dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng óng ánh.

Lương Thế Kinh cù lòng bàn chân cậu.

Di truyền đúng là một thứ tính trội như vậy, ngủ say như chết, Omega là vậy, đứa con trai sinh ra cũng vậy…

Lương Thế Kinh bế cậu về phòng ngủ, vừa nằm lên chiếc giường lớn, Omega đã thoải mái lật người, còn hừ hừ hai tiếng. Dưới ánh đèn đọc sách, khuôn mặt lúc ngủ của cậu tĩnh lặng, cơ thể cân đối, chỉ có phần dưới eo mang một đường cong gợi cảm… Đợi một lúc, Lương Thế Kinh c** đ* ngủ của cậu, c** q**n ngủ của cậu ra.

Làn da mịn màng óng ánh như miếng ngọc ấm… Alpha tiêm phỏng sinh tề vào tuyến thể, sau đó bắt đầu kiểm tra cơ thể của Omega.

Ánh mắt lướt lên trên qua bắp chân, eo bụng, lồng ngực, sau khi xác nhận không có vết thương liền cầm lấy bàn tay mềm mại của Omega kiểm tra kẽ ngón tay, chỉ bỏ qua chiếc cổ đeo vòng cổ…

Đồ ngủ được mặc lại, căn phòng chìm vào bóng tối.

Alpha nằm xuống một bên giường lớn, tít tít, âm thanh điều chỉnh vòng tay bị nghẹn trong chăn.

Không lâu sau, một luồng khí lạnh lờ mờ lan tỏa, Omega vẫn đang ngủ say, mùi pheromone thực ra rất nhạt rất nhạt, nhưng chính vì rất nhạt nên mới khiến Omega không tự giác tìm kiếm.

Chỉ cần nửa giờ, Omega đã chui vào lòng.

Giấc ngủ này đủ dài và đủ thoải mái, Ôn Ngôn bị tiếng gõ cửa đánh thức, là Thư ký trưởng của Lương Thế Kinh, Trình Trác, anh hỏi ở ngoài cửa, "Thủ tịch vẫn đang bàn bạc công việc, bảo ngài không cần đợi ngài ấy, xin hỏi ngài Ôn bây giờ có dùng bữa không?"

Hóa ra đã là giữa trưa, Ôn Ngôn dụi mắt ngồi dậy khỏi ghế sofa, "Được, cảm ơn."

Sau khi dùng bữa trưa xong, cậu tiện tay tìm một cuốn sách trong phòng đọc sách để đọc, mặc dù rất nhàm chán nhưng không dám đi lung tung trong căn hộ, dù sao trong 5 năm cô đơn đó cậu đã sớm học được cách giết thời gian, đọc sách đến tối Lương Thế Kinh mới về.

Ôn Ngôn lập tức bật công tắc pheromone một chiều, Lương Thế Kinh cầm điện thoại đi thẳng về phía cậu, trong ống nghe là giọng của Lương Vọng Hữu.

"Sao hai người không ở nhà? Sao ba lại đưa Ôn Ngôn đi?!" Cậu bé Lương Vọng Hữu bận rộn cả ngày, đeo cặp sách về Vịnh Sồi, phát hiện không có ai ăn cơm cùng mình! Trước đây quen rồi thì cũng không sao, Ôn Ngôn dọn vào ở, ngay cả Lương Thế Kinh cũng về nhà ăn trưa, cậu bé lập tức không vui, liền gọi điện thoại cho Lương Thế Kinh, bây giờ đang tức giận hỏi.

"Ôn Ngôn không phải của con." Lương Thế Kinh đặt điện thoại lên mặt bàn thấp, ghế sofa lớn như vậy anh mà cứ ngồi bên cạnh Ôn Ngôn, lạnh lùng nói.

Ôn Ngôn hai tay mở sách, chăm chú lắng nghe.

"Ba phiền ghê! Khi nào Ôn Ngôn mới về được?" Lương Vọng Hữu hung hăng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!