Chương 92: Một dòng thời gian khác: Cấp ba 7 (Hoàn)

Một dòng thời gian khác: Cấp ba 7

Diệp Kì Trăn mất hồn một giây mới cười lên, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, tâm trạng bị khuấy đảo bởi lời của Ôn Dư. Bình thường bị bạn cùng phòng kí túc xá trêu đùa cô đã mất tự nhiên, càng không nhắc tới việc nghe thấy chính miệng Ôn Dư nói ra.

Ôn Dư rũ mắt cười cười, tiếp tục giúp Diệp Kì Trăn phủ lớp nền, động tác khẽ khàng tỉ mỉ.

Hai người không hẹn mà gặp cùng yên lặng.

May mà những người bên cạnh vẫn đang cười nói, vẫn đang đùa giỡn, mới có thể giúp di dời phần nào lực chú ý.

Qua thêm một lúc.

Có nữ sinh hỏi: "Diệp Diệp, cậu còn bao lâu nữa?"

Diệp Kì Trăn nghiêng đầu, "Các cậu xong hết rồi à?"

"Ừ."

Tính cách của Diệp Kì Trăn không vội vàng, lại quen với việc nhường người rồi mới tới bản thân, tiến độ trang điểm chậm chạp nhất, cô không tiện để mọi người chờ đợi mình, liền nói: "Các cậu xuống dưới trước đi, tớ trang điểm xong sẽ xuống ngay."

"Cũng được."

Đường Đường nói rồi chạy tới trước mặt Diệp Kì Trăn, gãi eo, cười lên hứng thú, "Chà, có bạn gái trang điểm cho đúng là khác bọt.

"Ôn Dư yên lặng cười lên. Diệp Kì Trăn vội vã:"Điềm Điềm!"

Đường Đường cười ha ha, "Cố gắng nhanh chút nhé, còn phải tập dượt xếp vị trí nữa.

"Sau khi một đoàn người ríu ra ríu rít rời đi, trong kí túc xá triệt để yên tĩnh lại. Sống lưng Diệp Kì Trăn cứng đờ duỗi thẳng tắp, dường như đây là lần đầu tiên cô và Ôn Dư tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, gần như là mặt dính vào mặt. Mặt mộc của Ôn Dư cũng rất xinh đẹp, mắt Ôn Dư rất đẹp mũi cũng vậy, còn cả đôi môi..."Nhắm mắt lại." Ôn Dư nhỏ tiếng nói, cầm hộp phấn mắt và cọ trang điểm ở một bên lên.

Diệp Kì Trăn lập tức nhắm chặt mắt, muốn xua đi những suy nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu óc bản thân lúc này.

Nhưng cho dù có làm cách nào cũng vô dụng, Ôn Dư cách quá gần, hơi thở như có như không lướt qua gò má, Diệp Kì Trăn nín thở, hô hấp cũng không dám phả mạnh.

Ôn Dư tiếp tục trang điểm cho Diệp Kì Trăn, ánh mắt mất tự nhiên nhìn cánh môi đang khẽ mím lại của Diệp Kì Trăn, sắc môi nhàn nhạt, dường như rất mềm, rất mềm.

"Ôn Dư." Diệp Kì Trăn nhắm mắt gọi Ôn Dư.

"Gì đấy?" Ôn Dư hoàn hồn.

"Không cần kĩ quá, qua loa là được rồi?

"Diệp Kì Trăn mơ hồ nói. Ôn Dư vẫn rất nghiêm túc, không hề có chuyện qua loa, cô ấy muốn nhìn thấy Diệp Kì Trăn trở thành người xinh đẹp nhất trên sân khấu. Rất lâu sau. Diệp Kì Trăn mở mắt:"Xong chưa?"

Ôn Dư cầm bút kẻ mắt: "Còn kẻ mắt nữa."

"Sao cậu biết trang điểm thế?"

"Không khó, nhìn nhiều là biết thôi.

"Âm thanh trò chuyện của hai người rất khẽ. Lông mi của Diệp Kì Trăn đột nhiên rung lên, xuất phát từ một loại trạng thái muốn nhìn Ôn Dư nhưng lại không dám nhìn thẳng. Diệp Kì Trăn ngồi thẳng. Ôn Dư giúp cô kẻ lông mày. Khi hai người không nói chuyện, căn phòng càng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở và nhịp tim. Ôn Dư nhìn cơ thể căng cứng của Diệp Kì Trăn:"Căng thẳng lắm à?"

Diệp Kì Trăn: "Bình thường."

"Đừng động đậy." Một tay Ôn Dư khẽ đỡ lấy má Diệp Kì Trăn, tay còn lại cầm thỏi son môi, nhích lại gần, chầm chậm thoa son lên môi Diệp Kì Trăn, "Hé môi ra nào."

Diệp Kì Trăn khẽ hé môi, theo động tác của Ôn Dư, đôi môi được phủ lên dấu vết xinh đẹp, trái tim tê dại, ánh mắt Diệp Kì Trăn không ngừng di chuyển trên khuôn mặt Ôn Dư, ngắm nghía tới mất hồn.

Ôn Dư thoa son xong, phát hiện Diệp Kì Trăn vẫn đang nhìn bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!