Chương 91: Một dòng thời gian khác: Cấp ba 6

Một dòng thời gian khác: Cấp ba 6

Sau kì nghỉ hè, Diệp Kì Trăn trở thành học sinh lớp 11.

Ngoại trừ khối lượng kiến thức ngày càng nặng hơn căng thẳng hơn, dường như mọi chuyện vẫn giống như trước, nhưng cũng có chút thay đổi đang lặng lẽ diễn ra: Ví dụ như, quan hệ giữa cô và Ôn Dư.

Hai người thường xuyên cùng nhau tới nhà ăn, cùng nhau tan tiết tự học buổi tối, bắt đầu từ học kì này.

Tính ra thời gian ở chung giữa cô và Đường Đường cũng ít đi, Đường Đường vẫn đang trong thời kì mập mờ với nam sinh trong đội bóng rổ, cũng đã có mùi yêu đương.

Tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, phòng học yên tĩnh đã lâu trở nên ồn ã, có tiếng hi hi ha ha trêu đùa nói chuyện, có người vội vàng thu dọn sách vở, có người vẫn bất động tiếp tục cúi đầu giải đề, vững như núi Thái Sơn.

Diệp Kì Trăn không thích chen chúc với người khác, cho nên mỗi lần tan học đều không vội vàng, chờ sau khi cô ra khỏi lớp học, cơ bản người trên hành lang cũng đã tản đi hết.

Bên ngoài lớp học nổi lên một cơn gió lạnh.

Đã cuối tháng Mười Một, gió đầu đông bắt đầu ùa về, cuốn theo chiếc lá khô trên cành cây.

Diệp Kì Trăn rụt người run rẩy, trong lòng nghĩ, lúc này có lẽ Ôn Dư đang ở dưới tầng chờ đợi bản thân chăng?

Cô vội vàng xuống dưới, nhìn quanh hành lang quen thuộc, nhưng không thấy bóng dáng Ôn Dư. Cô lại đứng bên cửa sổ, giậm chân, thò đầu nhìn vào bên trong phòng học.

"Ừm..." Đột nhiên trước mặt Diệp Kì Trăn tối tăm, bị người ta che đi hai mắt từ sau lưng. Trò đùa ấu trĩ, gần như Diệp Kì Trăn không chần chừ, liền chuẩn xác đoán được: "Ôn Dư!

"Nếu là thời điểm vừa quen biết Ôn Dư, Diệp Kì Trăn rất khó tưởng tượng, thực ra Ôn Dư cũng có một mặt trẻ con như vậy. Ôn Dư vẫn che mắt Diệp Kì Trăn, kề đầu gần lại nhỏ tiếng cười hỏi:"Sao cậu lại biết là tớ?"

Vì ghi nhớ mùi hương trên người cậu, rất thơm, Diệp Kì Trăn chỉ nghĩ trong lòng, cứ cảm thấy nếu nói ra sẽ rất lúng túng. Cô chỉ nói: "Cậu buông tớ ra đi.

"Ôn Dư không chịu, cứ muốn trêu đùa Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn khoanh tay chịu trói, trong miệng khẽ lặp lại:"Ôn Dư, cậu buông tớ ra đi...

"Nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Diệp Kì Trăn, lại nhìn thấy khóe môi Diệp Kì Trăn cong lên, Ôn Dư không khống chế được thả tay ra, sau đó trực tiếp ôm lấy Diệp Kì Trăn từ sau lưng. Khi Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, vừa hay bị Ôn Dư ôm lấy, nhịp tim của cô lập tức hỗn loạn. Vì cái ôm này, gò má của hai người dính càng gần hơn. Bị nhìn như thế, thậm chí Ôn Dư còn muốn ôm Diệp Kì Trăn chặt thêm chút nữa,"Hôm nay lạnh thật đấy." Năm chữ này giống như một cái cớ để được ôm lâu hơn.

"Ừ, lạnh quá.

"Diệp Kì Trăn hồn lìa khỏi xác nói theo, nữ sinh với nhau thường xuyên chơi trò thân mật như thế, có lúc Đường Đường cũng sẽ ôm cô thế này, nhưng giữa cô và Ôn Dư... Dường như không khí rất khác. Và cả, đây chỉ là ảo giác một phía của bản thân sao? Trong trường không còn ai nhắc tới chuyện hai người là tình địch nữa, dù sao so với tình địch, quan hệ giữa hai người còn giống tình nhân hơn."Sao mặt lại đỏ ửng vậy?"

Từ đầu tới cuối Ôn Dư vẫn chăm chú nhìn vào trong mắt Diệp Kì Trăn, dùng mu bàn tay của bản thân cọ lên má Diệp Kì Trăn.

"Ở trong lớp lâu quá... bí bách." Diệp Kì Trăn giậm chân nói, có lẽ Ôn Dư chỉ khẽ chạm vào cô, nhưng trong mắt cô lại là cái vuốt v e ám muội không tả nổi, Diệp Kì Trăn chuyển chủ đề:

"Tay cậu lạnh quá, về đi. Lạnh quá đi mất."

"Ừ.

"Ôn Dư cười lên. Diệp Kì Trăn phát hiện Ôn Dư trở nên thích cười hơn. Ngày đó sau khi tan học, cô kể cho Ôn Dư một câu chuyện không hề buồn cười chút nào, nhưng Ôn Dư lại cười rất vui vẻ, cô nói với Ôn Dư:"Cậu cười lên nhìn xinh lắm."

Lúc đó Ôn Dư hỏi cô: "Cậu thích nhìn tớ cười à?"

Cô trả lời: "Sao lại hỏi tớ có thích hay không?

"Ôn Dư không nói gì thêm. Sau đó, Diệp Kì Trăn thường xuyên nhìn thấy nụ cười của Ôn Dư, nhìn thấy nụ cười vui vẻ. Hai người một người ở kí túc xá, một người sống ngoài trường, chỉ có thể đi chung một đoạn ngắn liền phải tách ra. Đoạn đường ngắn này, cũng chỉ mấy phút đồng hồ là đi hết, nhưng mỗi ngày Diệp Kì Trăn đều rất mong chờ."Ôn Dư." Vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, liền bị một nam sinh cao cao trước mặt gọi lại, trong tay cậu ta xách túi đồ ăn, "Ăn khoai lang nướng không?

"Ý định bắt chuyện rất rõ ràng. Phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn chính là quan sát phản ứng của Ôn Dư bên cạnh. Nụ cười trên mặt Ôn Dư nhạt đi, trở nên hờ hững."Còn hai củ, hai cậu ăn chung đi.

"Nam sinh nhiệt tình nói, thấy Ôn Dư lạnh lùng, liền đưa túi đồ ăn cho Diệp Kì Trăn trông còn ôn hoà hơn. Đương nhiên Diệp Kì Trăn sẽ không nhận, nếu cô nhận, há chẳng phải sẽ cho đối phương cơ hội thay Ôn Dư sao? Chỉ là lặng thinh thế này, cũng rất lúng túng."Không cần."

Ôn Dư nhìn nam sinh kia, nhàn nhạt nói, sau đó cô ấy lại nhìn Diệp Kì Trăn, "Chúng ta đi thôi.

"Diệp Kì Trăn bị Ôn Dư kéo đi. Nam sinh kia không đuổi theo. Khi chỉ còn hai người bọn họ, Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư,"Cậu ta đang theo đuổi cậu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!