Chương 88: Một dòng thời gian khác: Cấp ba 3

Một dòng thời gian khác: Cấp ba 3

Sau khi níu lấy cánh tay Ôn Dư, Diệp Kì Trăn không còn căng thẳng như trước đó, trong tình huống này chỉ cần có người ở bên cạnh, có thể yên tâm hơn nhiều. Đáng sợ nhất là chỉ có một thân một mình.

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, tự nhiên tiếp lời: "Ừ, về thôi.

"Vô cùng phối hợp. Diệp Kì Trăn nặn ra một nụ cười. Ôn Dư dẫn Diệp Kì Trăn đi về phía trước, vừa hay lướt qua người đàn ông kia. Cô ấy có thể cảm nhận được Diệp Kì Trăn rất sợ hãi, vì Diệp Kì Trăn ôm lấy cánh tay cô ấy, gần như là dính lên người cô ấy. Đi được một đoạn ngắn. Diệp Kì Trăn vẫn không dám quay đầu. Ôn Dư lặng lẽ dùng ánh mắt quan sát, người đàn ông kia đã đi về một hướng khác, không đi theo nữa. Cô ấy nhỏ tiếng nói với Diệp Kì Trăn:"Anh ta không đi theo nữa.

"Lúc này Diệp Kì Trăn mới triệt để thở phào, không biết có phải bản thân hiểu lầm hay không, tốt nhất là hiểu lầm, nếu không sẽ rất đáng sợ. Cô quay đầu nhìn sang Ôn Dư,"Cảm ơn.

"Ôn Dư không nói gì, lực chú ý đều đặt trên cánh tay bản thân mà Diệp Kì Trăn đang níu lấy. Diệp Kì Trăn ý thức được động tác này quá thân mật, lập tức thả lỏng tay mình, hơn nữa còn giãn ra một khoảng cách nhỏ với Ôn Dư, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi. Ban nãy còn nhiệt tình như thế, thay đổi cũng nhanh thật, hệt như lật mặt vậy. Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, ca thán."Thật ngại quá."

Diệp Kì Trăn khách sáo biểu thị xin lỗi. Ôn Dư chê cô phiền phức, vậy hành vi ban nãy của cô rất dễ khiến Ôn Dư phản cảm chăng?

Ôn Dư đứng đó, vẫn không nói lời nào.

Vẫn là phản ứng hờ hững như thế, Diệp Kì Trăn nghĩ, giữa hai người họ cũng không có chuyện gì để nói.

Diệp Kì Trăn cúi đầu, một mình tiếp tục đi về phía trước. Nếu về nhà không khỏi bị dạy dỗ đôi ngày, nhưng ít nhất cũng an toàn.

Ôn Dư nhìn bóng lưng của Diệp Kì Trăn hòa vào sắc đêm, héo úa rủ rũ, khác hẳn với thường ngày. Cô ấy nhìn một lúc, sau đó cất bước đi theo.

Diệp Kì Trăn vẫn đang tiến về phía trước.

Ôn Dư gọi Diệp Kì Trăn: "Diệp Kì Trăn.

"Diệp Kì Trăn quay đầu theo bản năng, lúc này Ôn Dư đã đi tới trước mặt cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hai hôm trước còn bảo cô đừng tìm cô ấy, hôm nay lại chủ động gọi cô, có ý gì chứ? Ôn Dư nhắc nhở:"Quần cậu ướt rồi."

"Hả?

"Diệp Kì Trăn nghe xong liền túng quẫn, mặt mày lập tức đỏ ửng, phản ứng đầu tiên của cô là về kí túc xá thay quần, nhưng giờ này có lẽ kí túc xá đã đóng cổng. Nhìn thấy Diệp Kì Trăn không biết làm sao, Ôn Dư im lặng một giây rồi nói:"Tôi sống ở gần đây.

"Diệp Kì Trăn sững sờ. Ôn Dư nói rất nhẹ nhàng:"Rất rõ ràng.

"Diệp Kì Trăn câm nín, mặt càng nóng hơn. Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, đột nhiên rất muốn cười."Đi thôi." Ôn Dư dùng ánh mắt chỉ về phía một tòa nhà cũ, "Ở bên kia.

"Cuối cùng Diệp Kì Trăn mơ màng đi theo Ôn Dư tới một con ngõ bên cạnh trường học. Ôn Dư đi sau lưng cô, dường như đang giúp cô che chắn. Hai người nhanh chóng tới nơi, đi vào cầu thang bộ. Cuối cùng Diệp Kì Trăn không nhịn được hỏi Ôn Dư:"Không phải cậu chê tôi phiền, không muốn để ý tới tôi à?"

Trước giờ đều là mọi người muốn làm bạn với cô, chưa từng có ai nói với cô những lời như "Sau này đừng tới tìm tôi nữa

", thật lòng mà nói hiện tại đáy lòng Diệp Kì Trăn vẫn cảm thấy tủi thân, đặc biệt là hôm nay chạm mặt Ôn Dư. Không phải loại oán thán bức người, mà là những lời khẽ khàng, cũng chỉ có thể nghe ra sự thủi thân thầm lặng. Ôn Dư khựng người, đối diện với biểu cảm vô cùng tủi thân của Diệp Kì Trăn, cô ấy khẽ dịu giọng:"Không."

"Thế tại sao cậu lại bảo tôi đừng đến tìm cậu nữa?

"Diệp Kì Trăn gạn hỏi, vẫn canh cánh trong lòng vì câu nói này. Bóng đèn sợi đốt trên cầu thang của toà nhà cũ kĩ phát ra ánh sáng vàng ấm, dịu dàng rơi trên mặt. Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn cố chấp hỏi tại sao, nhất thời hoang mang, Diệp Kì Trăn để tâm như vậy làm gì?"Tại sao thế?

"So với Ôn Dư, Diệp Kì Trăn cảm thấy bản thân là một người lắm lời, nhưng nếu không hỏi rõ cô sẽ không thoải mái. Hơn nữa, cô cảm thấy Ôn Dư không hề ghét cô. Ánh mắt Ôn Dư lười biếng nhìn Diệp Kì Trăn,"Cậu sẽ bị bọn họ bàn tán.

"Diệp Kì Trăn im lặng, chuyện này thật sự cô không hề nghĩ tới, càng không nghĩ Ôn Dư sẽ nói như thế với bản thân... cho dù Ôn Dư bày ra giọng điệu không hề quan tâm, chỉ tuỳ tiện nói ra mà thôi. Ôn Dư như cười như không, quay người đi lên tầng. Diệp Kì Trăn hoàn hồn, đi theo bước chân Ôn Dư, vừa leo cầu thang vừa nói:"Tôi không để ý đâu, những người đó thích đồn bậy đồn bạ, bọn họ còn nói hai chúng ta là tình địch, tôi căn bản không thích Quản Minh.

"Nhân cơ hội này giải thích rõ với Ôn Dư. Không để ý sao? Ôn Dư nắm lấy tay vịn cầu thang, thong dong nói,"Tôi cũng không thích cậu ta."

"Cho nên ấy mà, bọn họ đều thích hóng hớt lung tung.

"Ôn Dư nghe xong không nói gì. Tới tầng hai. Ôn Dư tìm chìa khoá mở cửa."Ôn Dư." Diệp Kì Trăn khẽ khàng gọi Ôn Dư, "Những lời nhăng cuội kia, cậu đừng để trong lòng."

Lần đầu tiên Ôn Dư nghe thấy có người nói như thế với bản thân, cô ấy chậm chạp mở cửa, quay đầu ném lại một câu với Diệp Kì Trăn: "Trước giờ chưa từng.

"Diệp Kì Trăn mỉm cười, hiện tại chỉ có một ấn tượng với Ôn Dư: Ngầu. Vốn dĩ Diệp Kì Trăn định tới nhà Đường Đường, cho nên trong cặp đã chuẩn bị quần áo đồ dùng sạch sẽ, không ngờ lúc này vừa hay lại có cơ hội sử dụng."Sao hôm nay cậu không về nhà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!