Tuy nhìn Ôn Dư không giống với người sẽ đăng bài, nhưng loại chuyện này ai có thể chính xác được?
Kỳ Uẩn vốn tưởng rằng Ôn Dư là một người "cặn bã – lẳng lơ – ti tiện
"như trong miệng người ngoài, nhưng trên thực tế, cô cảm thấy Ôn Dư là người rất chung tình, có thể nhận ra từ việc đối đãi với Diệp Kì Trăn. Nếu thật sự là Ôn Dư đăng, Kỳ Uẩn còn muốn in bài đăng ấy ra, lưu làm kỉ niệm. Ôn Dư không thích náo nhiệt như Kỳ Uẩn, lăn lộn khắp các trang mạng xã hội, tin tức hóng hớt lớn nhỏ nào cũng có thể nắm bắt ngay lập tức. Lần trước cô ấy đăng nhập vào diễn đàn trường đã là hồi năm nhất, còn lưu lại ảnh chụp chung với Diệp Kì Trăn."Thật sự không phải là cậu đăng à?"
Kỳ Uẩn bình tĩnh nghĩ ngợi, hỏi cũng như không hỏi, cho dù thật sự là Ôn Dư đăng, Ôn Dư cũng sẽ không thừa nhận, dù sao trong đó viết nhiều thứ ngang ngược sến súa như thế, thừa nhận sẽ sụp đổ hình tượng nhường nào.
Phản ứng của Ôn Dư hờ hững, không biểu hiện bất kì hứng thú nào.
Thấy cuộc trò chuyện khó có thể tiếp tục, Kỳ Uẩn chủ động ngậm miệng yên tĩnh, chống đầu nhàn nhã đánh giá góc nghiêng của Ôn Dư, từ sống mũi tới cằm, trong lòng nghĩ khuôn mặt này thật sự rất tuyệt, lại nghĩ tới thái độ của Ôn Dư dành cho Diệp Kì Trăn, Kỳ Uẩn có mấy phần ngưỡng mộ, yêu đương với Ôn Dư chắc chắn sẽ thú vị lắm, đúng không?
Tuy Ôn Dư cho người ta cảm giác không dễ dây, rất lạnh, nhưng lại mang theo khí chất quyến rũ trời sinh, người như thế không chủ động còn may, chỉ cần chủ động nhiệt tình, có lẽ chẳng mấy người có thể chống cự.
Không lâu sau, Ôn Dư nhận được tin nhắn Diệp Kì Trăn gửi tới, hỏi trưa nay có muốn đi ăn chung hay không.
Ở một giảng đường khác, Diệp Kì Trăn mất hồn nhìn câu trả lời chỉ một chữ "Ừ" của Ôn Dư, trong đầu lại lướt qua cảnh tượng Ôn Dư vội vàng giải thích kéo bản thân lại để giải thích, còn cả câu "Cậu ngốc thật đấy" của Ôn Dư.
Sáng nay Diệp Kì Trăn và Ôn Dư đều chỉ có ba tiết chuyên ngành, 11 giờ là có thể tan học. Hai người vẫn giống thường ngày, gặp nhau bên dưới tòa nhà dạy học, sau đó sánh vai đi tới nhà ăn.
Trong ánh mặt trời ấm áp, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng ve kêu. Cùng với nhiệt độ tăng cao, hơi thở của giữa hè càng ngày càng nồng.
Đây là mùa hè thứ ba sau khi hai người quen nhau, Diệp Kì Trăn nghĩ trong lòng, cô thường nhớ tới lúc trước hỏi Ôn Dư thích mùa nào, Ôn Dư nói mùa hè, vì quen cô vào mùa hè.
Khi đó Diệp Kì Trăn chỉ coi là câu nói đùa, đã qua lâu như thế, nhưng lại để trong lòng.
"Buổi tụ tập tối thứ sáu cậu có tham gia không?" Diệp Kì Trăn vừa đi vừa hỏi Ôn Dư, sau khi hoạt động triển lãm tranh kết thúc, đàn chị sắp xếp một thời gian thích hợp để mọi người chúc mừng một bữa.
"Cậu thì sao?"
Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn.
"Có." Diệp Kì Trăn nói.
"Ừm." Ôn Dư đáp.
Chỉ trong mấy câu đối thoại ngắn ngủi, Diệp Kì Trăn đã hiểu ý tứ Ôn Dư biểu đạt, là cô đi thì cô ấy cũng đi. Cách thức ở chung giữa hai người, không quá khi dùng từ như hình với bóng để miêu tả.
Trong trường trồng rất nhiều liễu, dọc theo cả con đường ven hồ, cho dù đã là đầu hè nhưng trời quang có gió như hôm nay, còn có thể nhìn thấy hạt liễu bay phất phơ trong không khí.
Diệp Kì Trăn không thích ứng chớp chớp mắt, không biết có phải hạt liễu rơi vào mắt hay không, nhất thời vừa xót vừa ngứa, khi Diệp Kì Trăn vô thức đưa tay ra dụi, Ôn Dư kịp thời kéo lấy tay cô.
"Để tớ xem nào."
Ôn Dư dừng bước nghiêng người, một tay đỡ lấy mặt Diệp Kì Trăn, đồng thời cũng nhích gần lại, cẩn thận quan sát mắt Diệp Kì Trăn.
Khoảng cách cùng sự tiếp xúc gần như thế, thành công khiến Diệp Kì Trăn dịch chuyển lực chú ý, trước kia cô luôn cảm thấy Ôn Dư không để tâm tới bất kì chuyện gì, nhưng bỏ qua một điều, rõ ràng Ôn Dư luôn quan tâm tới cô.
Khi người không để tâm tới bất kì chuyện gì để tâm tới chuyện gì đó, là một chuyện cực kì rõ ràng.
"Không sao.
"Âm thanh của Diệp Kì Trăn rất nhỏ. Ôn Dư lưu tâm tới vành mắt đen nhàn nhạt của Diệp Kì Trăn,"Tối qua không ngon ngủ à?"
"Có chút." Diệp Kì Trăn thừa nhận.
"Hôm qua tâm trạng không tốt?" Khi Ôn Dư hỏi như vậy, trong tiềm thức mong chờ nhận được đáp án nào đó.
Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn khuôn mặt trước mắt trong khoảng cách gần, không lên tiếng, đồng nghĩa với việc thừa nhận cách nói của Ôn Dư. Tâm trạng cô không tốt, chỉ là vì nghe thấy những lời ám muội của Ôn Dư và người khác, liền khó chịu không thôi. Cô sợ Ôn Dư thích người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!