... Hôm nay cậu ấy đã ôm tôi.
Từ sau khi đăng bài lên diễn đàn trường, cứ cách dăm ba hôm Diệp Kì Trăn lại lên đó, ghi lại một số chuyện trên bài đăng, còn nhận được rất nhiều câu trả lời, có người ngồi chờ kết quả, có người chúc phúc, có người lại đồng cảm với chuyện yêu thầm, đủ các kiểu.
Lại là một tuần bận rộn.
Khoa Mỹ thuật và đài truyền hình của trường hợp tác lên kế hoạch hoạt động triển lãm tranh với mục đích từ thiện, vừa hay Diệp Kì Trăn và một nữ sinh tên Chu Tình trong đài truyền hình phụ trách quay phim tuyên truyền cho hoạt động lần này.
Một tuần sắp tới ở Nam Thành là ngày quang, địa điểm diễn ra hoạt động được bố trí ở quảng trường lớn phía trước thư viện, hình thức ngoài trời.
Diệp Kì Trăn rất vui vẻ tham gia những hoạt động như thế này, không phải vì để viết lên những màu sắc rực rỡ cho cuộc sống đại học của bản thân, chỉ là cảm thấy mọi người cùng nhau chuẩn bị những chuyện này rất có ý nghĩa, lưu lại chút kí ức cũng rất tuyệt.
Hoạt động bắt đầu vào chiều chủ nhật, mấy ngày trước đó đã phải chuẩn bị bố trí địa điểm diễn ra hoạt động.
"Nghe nói khoa Mỹ thuật trường chúng ta nhiều trai xinh gái đẹp lắm." Người hợp tác với Chu Tình là một cô gái thích theo đuổi minh tinh có chút ngố tàu, cô nàng cũng rất vui vẻ tham gia hoạt động lần này, chính là vì có thể tiếp xúc với trai xinh gái đẹp.
Chiều thứ bảy, khi Diệp Kì Trăn cầm máy ảnh đi tới quảng trường thư viện, phông nền hoạt động đã bố trí xong xuôi, mọi người đang đứng trước phông nền vẽ gì đó, áp phích lần này được thiết kế vẽ thủ công, tốn không ít công sức, vô cùng cá tính.
Sau khi Diệp Kì Trăn đi tới gần, giơ máy ảnh trong tay lên, trong khung hình, Ôn Dư mặc chiếc áo đen cùng quần jean màu xanh nhạt, đầu đội mũ bóng chày.
Cô phát hiện khi vẽ tranh ngoài trời, Ôn Dư thích đội mũ, giống như cố ý duy trì trạng thái khiêm tốn, giấu đi sự sắc sảo. Nhưng trên thực tế, khí chất lạnh lùng xa cách như thế, ngược lại càng thu hút sự hiếu kì của người khác.
Mấy ngày trước khi Diệp Kì Trăn nói với Ôn Dư sẽ tham gia hoạt động triển lãm tranh với khoa Mỹ thuật của cô ấy, Ôn Dư nói cũng sẽ tham gia, Diệp Kì Trăn rất bất ngờ, trước giờ Ôn Dư không thích tham dự những hoạt động thế này.
Nghe thấy tiếng tách từ máy ảnh, Ôn Dư quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Kì Trăn đang giơ ống kính về phía bản thân, khuôn mặt bị che đi quá nửa, khóe môi cong lên, cho dù không nhìn thấy mặt mũi, cũng có thể cảm nhận được sự ngọt ngào.
Ôn Dư không lên tiếng, cười cười với Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn tìm góc độ, chụp liên tiếp mấy tấm. Đợi khi buông máy ảnh xuống, cô nghe thấy Chu Tình đang tíu tít bên tai mình, "Mẹ khỉ, đẹp trai đẹp trai.
"Tuy âm thanh của Chu Tình đã đ è xuống rất nhỏ, nhưng Diệp Kì Trăn vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của Chu Tình, cô nhìn về phía tầm mắt của Chu Tình, nhìn thấy một nam sinh mặc áo phông đen, đầu cũng đội mũ bóng chày. Diệp Kì Trăn lập tức nhận ra là Nhiếp Nam Phong."Nữ sinh bên kia..." Mồm miệng Chu Tình tiếp tục líu lo, "Bọn họ ngầu quá đi, trai xinh gái đẹp đứng cùng nhau thật bổ mắt.
"Diệp Kì Trăn không nghe thấy Chu Tình đang nói gì, mà nhìn bóng lưng Ôn Dư. Lúc này đàn chị phụ trách kế hoạch hoạt động đi tới, lúc trước khi đi học đã gặp mặt một lần,"Tới rồi à."
"Vâng, chào đàn chị.
"Diệp Kì Trăn hoàn hồn, cũng cười lên đi về phía trước chào hỏi. Đàn chị có khuôn mặt búp bê, hơi béo, nói chuyện rất thân thiện hài hước,"Hai em có quay thì quay hai người kia nhiều chút nhé, là nam thần nữ thần khoa Mỹ thuật bọn chị đấy, đảm nhận vai trò mặt tiền."
"Nữ thần thì ở đây, nam thần thì em không dám."
Lúc này Nhiếp Nam Phong quay người sang, trò chuyện một câu.
"Anh đẹp trai, anh khiêm tốn gì thế."
"Anh Nam, hai người mặc đồ đôi kìa.
"Mấy người đang vẽ nói chuyện với nhau, vừa nhắc tới đồ đôi, mọi người không hẹn mà gặp nhìn về phía Ôn Dư và Nhiếp Nam Phong cùng đội mũ bóng chày, đương nhiên Diệp Kì Trăn cũng thế. Rất giống đồ đôi, chiều cao cũng rất xứng. Không nhìn ra cảm xúc cụ thể qua biểu cảm của Ôn Dư, vẫn mang tới cho người ta cảm giác lạnh lẽo thờ ơ. Nhiếp Nam Phong nhận ra Ôn Dư không phải người thích trêu đùa, nhắc nhở mọi người bên cạnh,"Đừng nói linh tinh."
Diệp Kì Trăn yên lặng nhìn vào trong mắt, trong lòng nghẹn không thôi, nếu là nam sinh khác chắc chắn cô không để trong lòng, nhưng Nhiếp Nam Phong... Hiện tại cô vẫn nhớ rõ chuyện Ôn Dư giúp Nhiếp Nam Phong nhặt bóng, canh cánh trong lòng. Cho nên lần này Ôn Dư phá lệ tham gia hoạt động, vì cậu ta?
Là vậy sao? Có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không?
Nhiệm vụ chụp ảnh hôm nay không quá nặng, ngày mai mới tương đối mệt, Diệp Kì Trăn còn muốn quay về viết bản thảo, công cuộc vẽ tranh của Ôn Dư cũng không thể hoàn thành trong một chốc một lát, trước khi đi cô còn đặc biệt nói với Ôn Dư: "Tớ phải về viết bản thảo, tối nay cậu nhớ ăn chút gì đi nhé."
"Ừ." Ôn Dư gật đầu.
Diệp Kì Trăn dặn Ôn Dư nhớ ăn bữa tối nhưng bản thân lại quên mất chuyện này, đợi khi viết bản thảo xong đã đói mốc meo, cũng không muốn ăn nữa. Tuy cô thích ăn, nhưng khi có tâm sự, dạ dày sẽ co lại.
Đợi làm việc xong, Diệp Kì Trăn nhàm chán mở bài đăng của mình trên diễn đàn lên, nghĩ đi nghĩ lại, cô lặng lẽ viết thêm một dòng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!