Chương 40: Đầu hạ

"Cậu ngọt quá." Âm thanh của Ôn Dư không lớn, vừa vặn chỉ đủ hai người nghe được, giống như đang lén lút thổ lộ bí mật trong đáy lòng.

Người thích cười thường được người khác khen ngọt, là một từ quy củ. Diệp Kì Trăn thường xuyên được người khác khen ngọt, không có gì đặc biệt, nhưng khi được Ôn Dư nói như thế, rõ ràng có cảm giác khác biệt, vì âm thanh của Ôn Dư khẽ khàng, khuôn mặt nhích lại gần, khiến trái tim cô trở nên ngứa ngáy.

Im lặng nhìn vào mắt Ôn Dư một lúc, Diệp Kì Trăn không trả lời, nụ cười không khống chế được càng thêm xán lạn, lúm đồng tiền trên má cũng sâu hơn, cho dù trong mắt vẫn còn ánh nước chưa khô.

Ôn Dư cũng cong khóe môi lên, cô ấy vẫn luôn cảm thấy trong mắt của người như Diệp Kì Trăn cất giấu ngôi sao, giống ánh mặt trời sáng rực, mãi mãi nhiệt tình. Vào lần gặp nhau đầu tiên hồi cấp ba của hai người, khi ấy còn chưa biết tên Diệp Kì Trăn, Ôn Dư đã cảm thấy như thế.

Hai người đều không nỡ kéo giãn khoảng cách, thậm chí nhìn nhau cười, vẫn giữ tư thế thân mật.

Diệp Kì Trăn thích nhìn Ôn Dư cười, đặc biệt giống như hiện tại, nụ cười mà trong mắt chỉ có một mình cô, hơn nữa cô còn hi vọng Ôn Dư cũng có suy nghĩ vượt quá giới hạn với cô, lúc này lan tràn vô hạn.

"Đồ mít ướt."

Ôn Dư nhìn đôi lông mi dài ướt nhẹp của Diệp Kì Trăn, "Khóc đủ chưa?"

Diệp Kì Trăn khó xử, rõ ràng nên là bản thân an ủi Ôn Dư, hiện tại ngược lại để Ôn Dư an ủi bản thân. Nhưng Diệp Kì Trăn vẫn vui vẻ khi nghe Ôn Dư gọi mình là đồ mít ướt, chỉ khi hai người ở riêng với nhau, Ôn Dư mới gọi cô như thế, vừa riêng tư lại thân mật.

"Ôn Dư."

"Gì?"

"... Có thể không để tâm tới chuyện quá khứ, nhưng phải quan tâm tới hiện tại và tương lai.

"Sau khi Diệp Kì Trăn suy nghĩ, còn nghiêm túc nói với Ôn Dư. Cuộc sống hiện tại không nên để quá khứ phủ lên, cô lo lắng cho trạng thái của Ôn Dư, cô hi vọng Ôn Dư có thể thật sự vui vẻ. Ôn Dư hiểu ý của Diệp Kì Trăn, chính vì cô ấy không để tâm, nên ở một mức độ nào đó, càng khiến hiểu lầm cùng định kiến của người khác dành cho bản thân càng sâu hơn. Điều này giống như một vòng tuần hoàn quái ác, Ôn Dư lại không quan tâm tới việc thoát khỏi nó."Chúng ta đều nhìn về phía trước.

"Khi Diệp Kì Trăn nói câu này, lòng bàn tay khẽ nắm lấy mu bàn tay Ôn Dư, cười lên trong ánh mắt kiên định. Có người nói Diệp Kì Trăn là mặt trời nhỏ, cô tự cảm thấy chỉ là vì bản thân đối xử với người khác dịu dàng một chút, không hề có ý định sưởi ấm từng người một, nhưng cô muốn sưởi ấm cho Ôn Dư, cho dù có tiêu tốn bao nhiêu tâm tư cũng bằng lòng."Ừm.

"Nhìn về phía trước, liệu phía trước có cậu không? Khi Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, không khỏi nghĩ, đã không thỏa mãn với việc Diệp Kì Trăn đơn thuần bầu bạn cùng bản thân, trong lòng muốn có được nhiều hơn. Có tiếng chuông xe đạp lảnh lót từ gần đó truyền tới, hai cô gái cùng nhau đạp xe lướt qua, kèm theo tiếng thì thầm nói cười, bóng dáng nhẹ bẫng như gió. Diệp Kì Trăn nhìn thấy, phấn khích hỏi Ôn Dư,"Cậu biết đi xe đạp không?"

Ôn Dư không biết, lúc nhỏ nhìn thấy những đứa trẻ khác tạo thành nhóm đạp xe đi học, cô ấy từng rất ngưỡng mộ, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, ngay cả suy nghĩ ngưỡng mộ này trong cô ấy cũng không tồn tại nữa.

"Dẫn cậu đi hóng gió.

"Diệp Kì Trăn kéo Ôn Dư dậy, khi cô phiền muộn luôn thích đạp xe đi lòng vòng khắp nơi, yên lặng đón gió, có thể thổi tan không ít muộn phiền. Ôn Dư đáp một tiếng, Diệp Kì Trăn nói gì thì là thế ấy. Diệp Kì Trăn về kí túc xá một chuyến, tìm La Bối mượn xe, hồi khai giảng La Bối nạp tiền trúng thưởng, vừa hay trúng được chiếc xe đạp."Lên đi." Diệp Kì Trăn vỗ lên yên sau.

"Cậu có chắc là chở được tớ không?" Sau khi Ôn Dư ngồi lên, nhìn thể trạng của Diệp Kì Trăn, bày tỏ nghi hoặc.

"Không thành vấn đề, tớ còn chở được người nặng hơn cậu."

Nghe Diệp Kì Trăn nói như thế, Ôn Dư lập tức hỏi: "Thật à? Cậu từng chở ai thế?"

"Đường Điềm Điềm." Diệp Kì Trăn trả lời.

"Đường Điềm Điềm là ai?" Ôn Dư gạn hỏi.

"Chính là Đường Đường...

"Diệp Kì Trăn giải thích, Ôn Dư không giống bình thường, hoàn toàn đi chệch hướng trọng tâm của cuộc đối thoại, cô có thể cảm nhận được h@m muốn chiếm hữu của Ôn Dư với bản thân, nhưng không rõ liệu có phải phương diện kia không, giống nhưng lại không giống. Ôn Dư không nói gì nữa."Ngồi vững nhé." Diệp Kì Trăn nắm chặt lấy tay lái, ra sức đạp, xe đạp lảo đảo, tiến về con đường phía trước.

Trong ánh đèn đường ám vàng, hàng cây dã hương hai bên đường lùi về sau, Ôn Dư vẫn muốn nghĩ tới chuyện Diệp Kì Trăn nhắc tới ban nãy, giây tiếp theo, cô ấy đưa cánh tay ôm lấy eo Diệp Kì Trăn, cơ thể dính chặt lấy lưng Diệp Kì Trăn.

Ôn Dư muốn Diệp Kì Trăn đối xử khác biệt với bản thân...

Suýt chút nữa Diệp Kì Trăn không giữ được thăng bằng, xe đạp lắc một cái dữ dội, Ôn Dư ôm rất chặt, chặt tới mức lưng cô có cảm nhận được nơi m3m mại của Ôn Dư không ngừng trập trùng theo hơi thở.

Khi xe đạp lắc một cái, Ôn Dư tự nhiên nhân cơ hội này ôm lấy Diệp Kì Trăn càng chặt hơn, còn khẽ khàng hỏi bên tai Diệp Kì Trăn: "Hết sức rồi à? Tớ nặng lắm à?"

"Không nặng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!