Diệp Kì Trăn đọc xong tin nhắn vừa nhận được, lại ngẩng mắt nhìn về phía Ôn Dư, cách nhau một khoảng không xa, cứ như vậy đơn giản nhìn nhau một cái, nhưng lại khiến lồ ng ngực cô như bị thứ gì đụng vào. Đường Đường không lừa cô, rung động là gì, không thể nói rõ, nhưng một khi đã gặp, tự nhiên sẽ hiểu.
Buổi tối trong kí túc xá, người đọc sách thì đọc sách, người xem phim thì xem phim, chỉ có một mình Diệp Kì Trăn chống cằm suy nghĩ, cô ngẩn ra nhìn câu nói Ôn Dư gửi cho mình lúc ở dưới kí túc xá.
[O]: Có cảm giác yêu đương không?
...
Cuộc gọi thoại của Đường Đường bất ngờ vang lên thành công kéo suy nghĩ của Diệp Kì Trăn quay về hiện thực, cô đi ra ban công nghe máy, hai người thường xuyên liên lạc, cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tùy tiện nói chút chuyện thường nhật.
"Gần đây hai người có tiến triển gì không?" Nói mãi nói mãi, Đường Đường tự nhiên chuyển tới chủ đề này, từ sau kì nghỉ đông Diệp Kì Trăn nói chuyện liên quan tới phương diện tình cảm với Đường Đường, cứ cách dăm ba bữa Đường Đường lại quan tâm một chút.
Có coi là tiến triển không? Diệp Kì Trăn nghe Đường Đường hỏi như thế, lập tức nghĩ tới cảnh tượng Ôn Dư thăm dò nắm lấy tay mình, cứ có cảm giác... dường như suy nghĩ của Ôn Dư đối với bản thân cũng không quá "đơn thuần".
Thấy Diệp Kì Trăn không lập tức trả lời, Đường Đường biết có ý gì, "Ôi, cuối cùng cũng có tiến triển rồi à?"
"Không..." Cho dù thái độ của Ôn Dư thỉnh thoảng ám muội, nhưng Diệp Kì Trăn cũng không chắc chắn, cô chậm bước trên ban công, nói với Đường Đường: "Cũng không khác gì ngày trước..."
"Có phải là do cậu ngoài lạnh trong nóng quá không, người ta căn bản không biết cậu có ý với người ta? Nói thật ấy, nếu cậu thích thật thì đừng chần chừ nữa, Diệp Kì Trăn, cậu tin mình đi, chỉ cần cậu chủ động một chút, hoặc phát ra tín hiệu gì đó, cô gái tốt thế này, không ai từ chối được đâu."
"Cảm ơn cậu đã xem trọng mình như thế." Diệp Kì Trăn không chút tinh thần cười nói.
"Này, mình nói thật đấy, nếu mình là con trai, mình cũng muốn theo đuổi cậu." Đường Đường lấy ví dụ, cô ấy rất khó hiểu, với tính cách của Diệp Kì Trăn vừa ấm áp vừa ngọt ngào, vẻ ngoài lại thuần khiết xinh đẹp, vốn tưởng rằng chuyện Diệp Kì Trăn không muộn phiền nhất chính là thoát ế, kết quả sắp sang năm ba rồi, Diệp Kì Trăn vẫn còn độc thân.
Câu nói ấy của Đường Đường nhắc nhở Diệp Kì Trăn, nếu Ôn Dư là gái thẳng, cho dù quan hệ giữa hai người có thân mật tới đâu, trong mắt Ôn Dư cùng lắm cũng chỉ là tình bạn mà thôi.
Lại câu được câu chăng mấy phút nữa, Diệp Kì Trăn mới kết thúc cuộc nói chuyện với Đường Đường.
Kí túc xá 11 giờ tắt đèn theo thường lệ, một mảng tối tăm, Diệp Kì Trăn vẫn chưa ngủ, không biết là nhàm chán hay nhàn rỗi tới hỗn loạn, nửa đêm canh ba, cô lấy điện thoại lướt Wechat rồi tới Weibo, hậu quả của việc mất ngủ nghịch điện thoại đương nhiên là đầu óc càng tỉnh táo, ma xui quỷ khiến nhấp vào diễn đàn trường học hơn nửa năm chưa nhìn tới. Trên diễn đàn trường có một chuyên mục giao lưu kết bạn, được coi là có độ thảo luận cao nhất, bên trong có đủ các bài đăng tỏ tình cùng khó khăn trong chuyện tình cảm bằng tài khoản nặc danh.
Diệp Kì Trăn cảm thấy tối nay chắc chắn bản thân nhàn rỗi quá đáng, vì sau khi nhiệt huyết dâng trào, cô cũng dùng tài khoản nặc danh đăng một bài: Giới tính nữ, hình như thích nữ sinh...
Có lẽ những chuyện này giấu trong lòng quá lâu, muốn có nơi để thổ lộ, đặc biệt là đêm khuya là thời điểm dễ trở nên muộn sầu. Diệp Kì Trăn viết đại khái quá trình rung động với Ôn Dư, cùng một vài hành động ám muội của Ôn Dư với bản thân. Khi viết ra những chuyện này, ban đầu Diệp Kì Trăn có chút chần chừ, nhưng suy nghĩ lại, với tính cách của Ôn Dư chắc chắn sẽ không tham gia diễn đàn, hơn nữa cô cũng không viết quá rõ ràng.
Đại khái là vì đã muộn, không ai trả lời. Nửa tiếng nữa qua đi, Diệp Kì Trăn mang theo tâm trạng nhàm chán nhấp vào xem thêm lần nữa, nhìn thấy một bình luận mới.
Lầu 1: Ảo giác thường ngày của đồng tính nữ: Cô ấy cũng thích tôi
Diệp Kì Trăn: ...
Là bản thân nghĩ nhiều sao?
Đêm tối, phòng vẽ.
"Cậu và em gái ngọt ngào yêu nhau chưa?" Khi Kỳ Uẩn nhàm chán sẽ thích tìm Ôn Dư nói chuyện, cô hoài nghi bản thân có xu hướng M, rõ ràng lần nào Ôn Dư cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng không thèm liếc mắt.
Ôn Dư vẫn như thường ngày, không phản ứng.
Kỳ Uẩn lại gạn hỏi: "Hiếu kì, có phải yêu đương với em gái ngọt ngào thì mỗi ngày cũng rất ngọt ngào không?"
Ôn Dư hờ hững nhìn Kỳ Uẩn một cái, nghĩ trong lòng, tôi cũng muốn biết.
Lúc này, trong phòng vẽ đột nhiên có những tiếng bàn tán, Ôn Dư vẫn giữ phong cách mắt không thấy tim không phiền, mãi tới khi Kỳ Uẩn ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Nữ thần, số đào hoa của cậu lại tới rồi."
Lúc này Ôn Dư mới dành ra chút thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, cô ấy nhìn thấy nam sinh mặc jacket đen cầm bó hoa hồng trong tay, phô trương đứng trên hành lang, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Ôn Dư dửng dưng. Nam sinh kia là sinh viên trường bên, đã theo đuổi cô ấy một thời gian, cho dù Ôn Dư từ chối rất dứt khoát, nhưng có thế nào đối phương cũng sống chết bám lấy.
Buổi tối sau khi tan học, Diệp Kì Trăn đi từ giảng đường tới tòa nhà Nghệ thuật, hôm nay đã hẹn đi chạy đêm cùng Ôn Dư, cô nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ trong phòng vẽ trước giờ vẫn luôn yên tĩnh, càng đi tới gần âm thanh càng lớn, mãi tới khi đi tới cửa, cô dừng bước lại.
Bên trong phòng vẽ không quá đông đúc. Ngoại trừ Ôn Dư, chỉ có đôi ba người đang bận rộn, nhưng hiện tại mọi người không có tâm tư vẽ tranh, lực chú ý đều bị chuyện khác thu hút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!