Diệp Kì Trăn khẽ vuốt tóc Ôn Dư, cũng lén lút đưa ngón tay cọ lên sau tai Ôn Dư, ngày đó Ôn Dư từng làm như thế với cô trong phòng vẽ, cô muốn trả lại tất cả.
Nhưng khi Diệp Kì Trăn dính gần lại Ôn Dư làm những động tác này, còn chưa nhìn rõ phản ứng của Ôn Dư, ngược lại bản thân đã đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh dữ dội... Rõ ràng hai người đều là con gái.
Chỉ cách nhau một khoảng cách có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, vành tai Ôn Dư bị Diệp Kì Trăn vuốt v e như thế, hơi thở của cô ấy dần nhanh hơn, con sóng trong đáy lòng dễ dàng bị nhấc lên.
Đôi môi trở nên khô khốc một cách kì lạ, nếu Diệp Kì Trăn dính gần thêm chút nữa, Ôn Dư không đảm bảo bản thân có thể đè lại kích động muốn hôn người kia hay không, cô ấy có suy nghĩ như thế với Diệp Kì Trăn, không chỉ một lần hai lần.
Ôn Dư cũng không biết bắt đầu từ khi nào bản thân có cảm giác với sự thân mật của Diệp Kì Trăn, rõ ràng không cách nào tự lừa mình dối người, cô ấy vô cùng mẫn cảm với Diệp Kì Trăn, ôm ấp, nắm tay, hay đơn giản là tiếp xúc cơ thể, thậm chí có lúc chỉ là nhìn thẳng vào mắt nhau.
Giống như hiện tại.
Tay Diệp Kì Trăn thõng xuống, nhưng vẫn không chút kiêng dè nhìn vào mắt Ôn Dư, nghĩ tới tâm sự.
"Mặt nóng quá." Ôn Dư bị nhìn tới hỗn loạn, cô ấy không nhịn được đưa mu bàn tay dán lên gò má ửng đỏ của Diệp Kì Trăn, khàn khàn hỏi: "Khó chịu?"
Diệp Kì Trăn ngậm kẹo trong miệng, lắc đầu.
"Sao thế?" Tâm tư của Ôn Dư với Diệp Kì Trăn vốn không hề đơn thuần, hiện tại Diệp Kì Trăn nhìn thẳng vào mắt cô ấy như thế, khiến Ôn Dư rất khó không nghĩ linh tinh.
Trong lúc nói chuyện Ôn Dư cầm lòng chẳng đặng chủ động nhích mặt mình về phía Diệp Kì Trăn, không khống chế được muốn khoảng cách thân mật càng thêm thân mật.
Một mặt nói với bản thân đừng chờ đợi điều gì, một mặt lại không nhịn được chòng ghẹo Diệp Kì Trăn, muốn có được thứ gì đó. Ôn Dư bí bách nhìn Diệp Kì Trăn, chính mình cũng không thể hiểu được mình.
Yêu Tinh, lồ ng ngực Diệp Kì Trăn trập trùng càng nhanh, cô nhíu mày cười lên, nói với Ôn Dư, "Cậu phiền ghê...
"Uống bia rượu xong, Diệp Kì Trăn sẽ hùng hổ hơn, không đứng đắn như bình thường. Ánh mắt Ôn Dư không ngừng chuyển động trên mặt Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng cười hỏi:"Tớ phiền chỗ nào?"
Sau khi uống xong, âm thanh nói chuyện của cả hai lười biếng, dường như trong không khí mang theo hương vị không thể nói rõ thành lời.
Diệp Kì Trăn không lên tiếng, chỉ cảm thấy Ôn Dư rất phiền, Ôn Dư không ngừng quyến rũ cô, trêu đùa giống như thật, nhưng quay đầu lại thân thiết ám muội với nam sinh khác.
Rốt cuộc là có ý gì?
Bị trêu đùa tới phiền.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Diệp Kì Trăn mượn men rượu, trực tiếp nhích tới gần cơ thể Ôn Dư, dựa đầu lên vai Ôn Dư, tham lam hít vào, như thế vẫn chưa đủ, cánh tay cũng đưa tới, ôm lấy Ôn Dư.
Khi Diệp Kì Trăn ôm lấy mình, Ôn Dư khẽ hé miệng, lồ ng ngực trập trùng không thôi, đối với cô ấy mà nói, loại thân mật này rất khó nhẫn nhịn. Nhưng Ôn Dư vẫn ôm lấy Diệp Kì Trăn, không thể từ chối.
Không biết tại sao, đột nhiên Ôn Dư nghĩ tới dáng vẻ Diệp Kì Trăn nép vào lòng người khác trong tương lai.
"Uống say rồi à?
"Ôn Dư hỏi, cô ấy nhận ra Diệp Kì Trăn khác thường, thỉnh thoảng Diệp Kì Trăn cũng sẽ làm nũng với cô ấy, nhưng sẽ không giống tối nay. Diệp Kì Trăn mơ màng đáp một tiếng, khiến người ra không nghe ra là gì. Muốn nói say rồi, cô biết rất rõ bản thân đang làm gì, muốn nói không say, vậy hiện tại cô đang làm gì? Không biết. Dù sao cô muốn ôm lấy Ôn Dư thế này. Chỉ thích như thế này. Ôn Dư liền chiều theo Diệp Kì Trăn."Ôn Dư..."
"Tớ ở đây."
"Ừm." Khó khăn lắm mới uống một lần, Diệp Kì Trăn muốn làm nũng cho thỏa.
Cái ôm không có khoảng cách, khiến những rung động được phóng đại vô hạn. Sau khi Ôn Dư ý thức được cảm giác với Diệp Kì Trăn, rất kiềm chế, hôm đó khi nghe Diệp Kì Trăn hưng phấn nói chuyện yêu đương sau này, cảm thấy bản thân nên coi như không có chuyện gì, không nên để trong lòng.
Chỉ cần không để tâm, chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng.
Ôn Dư đã quen với việc thờ ơ với mọi việc, nhưng hiện tại cô ấy phát hiện, có một số chuyện bản thân có nói không để tâm cũng không thể thật sự không để tâm. Giống như hiện tại bản thân ôm chặt lấy Diệp Kì Trăn, sẽ không khống chế được cảm giác rung động cùng yêu thích.
Cho dù Diệp Kì Trăn có tâm sự, nhưng vì uống bia, vừa lên giường là vô tâm vô phế, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai người từng ngủ chung giường mấy lần, Ôn Dư rất quen thuộc với tướng ngủ của Diệp Kì Trăn, không tốt cũng không tệ, phải xem tình hình, có lúc cũng có chút mất quy củ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!