Chương 33: (Vô Đề)

Lần thứ hai Ôn Dư đưa Diệp Kì Trăn tới phòng y tế của trường, nhân viên trực ban tối nay là một cô đeo kính.

Bị ngã cũng không quá nghiêm trọng, nhưng xử lí vết thương trên đầu gối tương đối phiền phức, chỉ cần hơi động đậy liền bị làm đau, Diệp Kì Trăn không dễ nói đau, nhưng không dại diện cho việc không sợ đau, về vấn đề sợ đau Diệp Kì Trăn còn mẫn cảm hơn người bình thường.

Diệp Kì Trăn ngồi trên ghế, duỗi chân ra để bác sĩ giúp khử trùng, nhìn bác sĩ chuẩn bị chai chai lọ lọ, trong đầu đã tưởng tượng ra việc bôi thuốc sẽ đau nhường nào, sẽ phải cứng rắn chịu đựng.

Ôn Dư đứng bên cạnh Diệp Kì Trăn, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Diệp Kì Trăn, cũng không lên tiếng, trực tiếp đưa tay ra khẽ quay đầu Diệp Kì Trăn đi, không để Diệp Kì Trăn nhìn.

Diệp Kì Trăn bị ép quay đầu, gần như dính vào lòng Ôn Dư, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Dư đang cúi đầu nhìn mình. Giây tiếp theo, đột ngột nhíu mày lại, góc mặt rúc lên người Ôn Dư.

Bác sĩ cầm lọ cồn i

-ốt trong tay, dừng động tác, ngữ điệu bất lực cười lên cằn nhằn: "Cô còn chưa chạm vào cơ mà."

Ôn Dư cười lên trước.

"Em xin lỗi." Diệp Kì Trăn lúng túng, gặp ảo giác rồi, bản thân còn tưởng đã bắt đầu rồi. Không đợi Diệp Kì Trăn có thời gian chuẩn bị, dung dịch lạnh lẽo xối qua vết thương, đợi khi rắc bột thuốc lên, cảm giác đau đớn ập tới, nhưng dường như cũng không đau đớn như thế, vì động tác khẽ xoa đầu của Ôn Dư, giúp lực chú ý của cô bị phân tán quá nửa.

Đầu ngón tay Ôn Dư chạm lên sợi tóc Diệp Kì Trăn, lặng lẽ vỗ về.

Đáy lòng Diệp Kì Trăn ấm áp, nếu là trước kia, nhất định cô sẽ mặt dày dính vào lòng Ôn Dư cọ một cái, hiện tại bản thân cũng muốn làm như thế, nhưng lại chần chừ không làm.....

Nửa năm nhanh chóng trôi đi, sau khi nhiệt độ tăng lên, mùa hè lại tới, chớp mắt liền tới kì nghỉ hè, cuộc sống của sinh viên năm nhất cũng kết thúc như thế.

Kì nghỉ hè, Diệp Kì Trăn không quay về Bắc Lâm, cô cố gắng kiếm được một cơ hội thực tập cho tổ tin tức của đài truyền hình Nam Thành, sau này viết CV sẽ có kinh nghiệm thực tập đẹp như mơ. Ôn Dư cũng ở lại Nam Thành, giúp Triệu Lâm mở phòng vẽ mới.

Nhưng hai người không có nhiều cơ hội gặp nhau, công việc của Diệp Kì Trăn không hề thư thái, rất bận. Thực tập sinh như Diệp Kì Trăn đều ở lại kí túc xá nhân viên của đài truyền hình, ngày hè nóng nực phải chạy ra ngoài săn tin cùng tiền bối, cũng thường xuyên phải làm chân chạy vặt, cộng thêm lãnh đạo nghiêm khắc, lúc nào cũng có thể mắng mỏ người ta tới phát khóc, áp lực không hề nhỏ.

Diệp Kì Trăn chưa từng khóc trước mặt người khác, bản lĩnh nhịn khóc của cô xếp thứ hai không ai dám tranh chủ nhật, bình thường sẽ không bị phá hủy. Ngoại trừ ở trước mặt Ôn Dư, Ôn Dư là ngoại lệ.

Mỗi tuần Diệp Kì Trăn đều có một ngày nghỉ, thường thường ngày này sẽ dành ra đi gặp Ôn Dư, hai người ở cùng nhau, đi dạo phố, ăn uống, hoặc là yên lặng chạy bộ.

Những ngày như thế cứ dần dần trôi đi, kì nghỉ hè Diệp Kì Trăn luôn sống trong trạng thái quay phim. Học kì mới sắp bắt đầu, Diệp Kì Trăn vẫn phải quay, tân sinh viên khóa 19 nhập học, đài truyền hình của trường lại muốn quay vlog về tân sinh viên như thông lệ, quay từ khi chào đón tân sinh viên tới khi học kì quân sự kết thúc.

Nhà ăn trường học vào tháng Chín cũng chào đón những gương mặt non nớt trong trang phục quân sự.

Khi ăn cơm trưa, Diệp Kì Trăn gặp hai cô gái sinh viên năm nhất có quen biết, hai người kia lịch sự "Chào đàn chị

"với cô và Ôn Dư. Từ khi gọi người ta là đàn chị tới khi được gọi là đàn chị, thật sự chỉ như một cái chớp mắt. Ôn Dư nhai cơm, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt Diệp Kì Trăn một lúc,"Bị đen rồi."

"Ngày nào cũng chạy đông chạy tây dưới ánh mặt trời, có thể không đen sao?" Diệp Kì Trăn càu nhàu, còn đen hơn cả học kì quân sự năm ngoái, học quân sự cũng chỉ có nửa tháng, còn cô phải phơi nắng cả một mùa hè, nhưng nghe Ôn Dư nói như thế, Diệp Kì Trăn có chút để tâm, "Đen đi lắm à?"

"Không sao, đen rồi cũng đáng yêu.

"Ôn Dư cố tình hù dọa Diệp Kì Trăn, chỉ là đen hơn một chút so với năm ngoái, da dẻ Diệp Trì Trăn trước kia trắng tới trong suốt. Diệp Kì Trăn là người đam mê cái đẹp, cũng rất để ý tới mặt mũi của bản thân, cô lại hỏi Ôn Dư thêm lần nữa:"Hiện tại tớ đen lắm à?"

Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn căng thẳng như thế, không nhanh không chậm hỏi: "Sợ không ai cần, không yêu đương được à?

"Diệp Kì Trăn câm nín cười lên, từ sau khi Ôn Dư biết cô muốn yêu đương, luôn lấy chuyện này ra trêu đùa cô, giống như không chịu nhường. Thật sự không thể nhường nhịn chuyện này. Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn một lúc, sau đó ngữ điệu thư thái cười nói:"Nếu không ai cần... tớ cần cậu, tớ không chê đâu.

"Lại đang chòng ghẹo. Không nhịn được. Ôn Dư quen lấy thái độ trêu đùa đối đãi với tất cả những người bên cạnh, từ nhỏ cô ấy đã luôn như thế, loại trạng thái này là loại trạng thái tự bảo vệ chính mình một cách tốt nhất, không dễ bị tổn thương. Như thể khi trêu đùa, có thể nói bất kì chuyện gì, cũng sẽ không khiến người ta sinh ra gánh nặng tâm lí. Diệp Kì Trăn ngẩn ra, câu nói"Tớ cần cậu

"của Ôn Dư khiến cuộc nói chuyện bỗng tăng thêm mấy phần ám muội, ít nhất là cô đơn phương cảm thấy ám muội. Diệp Kì Trăn đang nhai cơm trong miệng, chầm chậm nuốt xuống, sau đó lộ ra nụ cười, cũng dùng giọng điệu trêu đùa tiếp lời Ôn Dư,"Mặc kệ tớ xấu xí thế nào, cũng không chê bai à?"

"Ừm." Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, gật đầu nói một tiếng.

Diệp Kì Trăn cười mãi cười mãi, rồi cúi đầu xuống, gắp đồ ăn, trong lòng có chút hờn tủi.

Chắc chắn Ôn Dư không ngờ một câu bâng quơ của bản thân sẽ khiến Diệp Kì Trăn có cảm giác, thậm chí khiến Diệp Kì Trăn không khống chế được nghĩ là thật. Nhưng Ôn Dư lại thích trêu đùa cô, thích dùng những lời như thế trêu đùa cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!