Sau bữa trưa, Đường Tiêu về kí túc xá của mình, còn Đường Đường đi cùng Diệp Kì Trăn về kí túc xá của Diệp Kì Trăn sắp xếp dọn dẹp đồ đạc, và cả một đống đồ dùng sinh hoạt cần phải mua, đủ bận rộn cả nửa ngày trời.
Sau khi làm xong, Diệp Kì Trăn mời Đường Đường đi ăn ở tiệm đồ ngọt bên ngoài trường.
"Chuyện chuyên ngành, bố mẹ cậu vẫn còn giận cậu à?"
"Không." Diệp Kì Trăn thư thả cười cười.
Ban đầu chọn chuyên ngành Báo chí, bố mẹ Diệp Kì Trăn không tán thành, cảm thấy gia đình không có bối cảnh hay quan hệ ở phương diện đó, vì chuyện này, cô và bố mẹ đã cãi vã nhiều lần.
Cuối cùng, cô vẫn quyết ý chọn khoa Báo chí, bề ngoài tính cách Diệp Kì Trăn mềm mỏng dễ nói chuyện, nhưng trong xương cốt vẫn rất ngang ngạnh, chuyện bản thân muốn làm, sẽ đấu tranh, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.
Đường Đường cảm thấy Diệp Kì Trăn rất thích hợp học chuyên ngành này, lí trí lại biết đồng cảm, Đường Đường thường xuyên trêu đùa nói, ngành Báo chí cần một nhân tài như Diệp Kì Trăn.
"Rắn miệng, không hết giận sao hôm nay lại không đi với cậu tới đây?" Đường Đường nhìn thấy, "Nhẫn tâm để cậu đi một mình."
"Biện viện bận, cũng không phải cậu không biết.
"Diệp Kì Trăn cúi đầu nói, tuy khóe miệng nở nụ cười, nhưng đáy mắt lướt qua một tia u ám, cô xúc một miếng bánh Tiramisu vào miệng, hương vị của nhà hàng này tệ quá, đắng quá đi mất. Đường Đường là người thẳng tính:"Ồ, lúc chị cậu ra nước ngoài, núi cao nước sâu, sao cô chú vẫn có thời gian đưa tiễn?"
Nhắc tới "chị", Diệp Kì Trăn giống như bị chọc đúng chỗ đau, chỉ là khi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đường, trên mặt vẫn giữ nụ cười, "Vừa hay có thời gian thôi mà.
"Đường Đường làm biểu cảm vô cùng bất lực, cô ấy không biết Diệp Kì Trăn thật sự không quan tâm hay giả vờ không quan tâm. Nhưng hai người lớn lên cùng nhau, cô ấy biết từ nhỏ tới giờ Diệp Kì Trăn luôn như thế, chuyện gì cũng đều nghĩ thoáng."Bạn học Diệp, vẫn phải chúc mừng cậu thi đỗ khoa Báo chí như mong ước. Nào, cụng một cái.
"Đường Đường chuyển sang chủ đề vui vẻ hơn, nắm lấy cốc trà sữa khiến nó lõm đi, dáng vẻ như thể đang uống rượu. Diệp Kì Trăn phối hợp với Đường Đường, chạm cốc với cô ấy. Đường Đường hút một ngụm trà sữa lớn, sau đó chống cằm nhìn Diệp Kì Trăn, thong thả nói:"Này, lên đại học rồi, có thể yêu đương rồi."
"Cậu học đại học là để yêu đương à?"
Diệp Kì Trăn hỏi ngược lại.
"Không phải cậu vẫn chìm đắm trong sách vở giống hồi cấp ba đấy chứ? Hiện tại đã lên đại học rồi, nếu thấy có cảm giác với ai, thì đừng từ chối người ta nữa.
"Đường Đường buồn bã, hồi cấp ba nhiều nam sinh theo đuổi Diệp Kì Trăn như thế, nhưng không có ai khiến cô rung động. Bầu trời bên ngoài cửa sổ trở nên âm u, tiếng ve vẫn ồn ào như cũ. Diệp Kì Trăn cũng chống cằm, lấy ống hút khuấy đá trong cốc nước hoa quả, nhiệt huyết sục sôi hỏi Đường Đường:"Điềm Điềm, có cảm giác là cảm giác gì?"
Đường Đường có quyền phát biểu ở phương diện này, cô ấy và bạn trai đã có thiện cảm với nhau từ thời cấp ba, vừa kết thúc kì thi đại học hai người liền xác định quan hệ yêu đương.
"Cậu thật sự vẫn chưa thông suốt à?"
Đường Đường nghĩ ngợi, nói một câu thừa thãi nhưng nghe như thể rất có lí lẽ, "Nói sao nhỉ, đợi khi cậu gặp được rồi sẽ biết."
Diệp Kì Trăn cười cười, có chút hiếu kì về khái niệm rung động là gì? Đường Đường nói sân bóng rổ là nơi dễ tìm thấy cảm giác rung động nhất, cách dăm ba hôm Diệp Kì Trăn đi qua sân bóng rổ, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy nam sinh đang chơi bóng, không cảm thấy có gì rung động, chỉ cảm thấy mùi mồ hôi chảy ra sau khi chơi bóng của bọn họ rất khó ngửi.
"Em gái vừa ngọt ngào vừa khiến người ta yêu thương, không biết tương lai ai sẽ được lợi đây." Đường Đường nói xong, nhân cơ hội xoa cằm Diệp Kì Trăn,
"Này, cậu cảm thấy Đường Tiêu thế nào? Có muốn suy nghĩ tới việc làm em dâu mình không?"
Diệp Kì Trăn ghét bỏ tránh đi, "Cậu nghiêm túc chút đi."
Đang đùa giỡn, điện thoại của Đường Đường vang lên, cô ấy nghe máy, "Em đang bận đây này, anh giục gì chứ.
"Nghe giọng điệu này của Đường Đường, Diệp Kì Trăn liền biết là bạn trai của Đường Đường gọi tới, cô cười sâu xa với Đường Đường, rất khó để tưởng tượng một Đường Đường thường ngày hùng hùng hổ hổ cũng có lúc dịu dàng nũng nịu như thế. Sau hai ba câu cúp máy, Đường Đường lộ ra chút biểu cảm xấu hổ hiếm thấy, cười hỏi Diệp Kì Trăn:"Cậu cười cái gì?"
Mặt mày Diệp Kì Trăn vô tội: "Không cười gì cả."
"Ngưỡng mộ à?" Đường Đường mặt dày nói, "Bên trường Lý Trường Lam nhiều anh đẹp trai lắm, cậu thích kiểu nào, mình sẽ để ý cho cậu."
Lý Trường Lam chính là bạn trai Đường Đường, học đại học Hàng không, bên đó nam sinh nổi tiếng có nhiều trai đẹp chất lượng cao, Đường Đường biết Diệp Kì Trăn xinh đẹp lại có thành tích tốt, chắc chắn nhãn quan không thấp.
"Cậu lo lắng ít thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!