Chương 23: (Vô Đề)

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, nghe Ôn Dư nói như thế, cũng có chút đờ đẫn, nhưng không đờ đẫn bao lâu, vì cô có chút mẫn cảm với vấn đề xu hướng tính dục.

Cô nhớ Ôn Dư không chỉ một lần dụ dỗ bản thân, lại ân cần với bản thân như thế, lẽ nào.

Sau khi cậu trai kia rời đi, Ôn Dư nhìn về phía Diệp Kì Trăn đang nhìn mình không nói gì, ban nãy quả thật cô ấy nói thật, tính tới hiện tại, cô ấy thật sự không có hứng thú với con trai, không hề có lấy một chút hứng thú.

Thấy Diệp Kì Trăn nhất thời không nói gì, Ôn Dư thong thả cười hỏi: "Sao thế, sợ tớ thích cậu à?

"Mười mấy giây ngắn ngủi, đầu óc Diệp Kì Trăn tiếp nhận quá nhiều tin tức, cuối cùng đạt được kết luận, rõ ràng Ôn Dư đang trêu đùa, cách nói ban nãy chẳng qua là để từ chối nam sinh kia mà thôi. Nếu Ôn Dư thật sự thích con gái, sao có thể nói tùy tiện thoải mái như thế? Nhìn nụ cười tùy hứng của Ôn Dư trước mặt, Diệp Kì Trăn càng thêm chắc chắn. Diệp Kì Trăn đã quen thuộc với những trò đùa của Ôn Dư, lần này không muốn để Ôn Dư đắc ý, cô trêu đùa cười lên, nhìn chăm chú khuôn mặt Ôn Dư, thẳng thắn cười nói:"Ai sợ chứ."

Ôn Dư nhìn thấy nụ cười này của Diệp Kì Trăn, cô ấy nghiêng người nhích gần, ánh mắt chuyển động trong đôi mắt đối phương, sau khi cố tình ngắm một lúc lâu, mới dịu giọng gạn hỏi: "Thế cậu có muốn thử với tớ không?"

Lại là ánh mắt gần trong gang tấc, Diệp Kì Trăn cảm thấy bản thân lại đỏ mặt, cô không tập trung nhìn Ôn Dư cười lên, nhỏ tiếng càu nhàu: "... Nói như thật vậy ấy."

Ôn Dư mím môi cười, không nói gì nữa, lại như có suy nghĩ, trước kia cô ấy không phát hiện bản thân còn có thể có sở thích như thế, dụ dỗ nữ sinh một cách nhiệt tình như vậy. Ôn Dư cảm thấy trêu đùa Diệp Kì Trăn rất thú vị, thích nhìn dáng vẻ bị trêu tới đỏ mặt của Diệp Kì Trăn.

Tối ở sân vận động cũng thế.

Diệp Kì Trăn cầm máy ảnh lên, nhìn phong cảnh trước mặt, tùy tiện chụp vài ba tấm. Còn thời gian, Ôn Dư cũng định vẽ ký họa thêm một bức nữa.

Một người chụp ảnh, một người vẽ tranh, hai người đều im lặng. Thỉnh thoảng bên cạnh có tiếng bước chân giẫm lên đường đá truyền tới, mang theo tiếng nói chuyện với giọng địa phương, tất cả đều rất yên tĩnh.

Bốn rưỡi chiều quay trở về, dự tính hơn sáu giờ về sẽ về tới trường.

Chơi suốt một ngày, mọi người đều rất vất vả, trên xe buýt quay về, người gật gù thì gật gù, người hát hò thì hát hò, người ngẩn người thì ngẩn người, hoàn toàn không còn vẻ náo nhiệt như lúc xuất phát buổi sáng.

Diệp Kì Trăn là thanh niên chuyên ngủ gật trên xe, lần trước trên xe buýt cũng có thể buồn ngủ, càng không nhắc tới hành trình dài lúc này.

Ôn Dư biết Diệp Kì Trăn đi xe sẽ ngủ gật, còn chưa lên cao tốc, cô ấy đã nói với Diệp Kì Trăn: "Có thể dựa lên vai tớ mà ngủ."

Lần trước dựa lên vai Ôn Dư đơn thuần là ngoài ý muốn, lần này Diệp Kì Trăn nào có tiện, hiện tại phần lớn mọi người trên xe đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô hỏi Ôn Dư, "Cậu không buồn ngủ à?"

"Không buồn ngủ.

"Ôn Dư rất thiếu cảm giác an toàn, không thể ngủ ở bên ngoài, cho dù có mệt mỏi cỡ nào cũng sẽ chống đỡ. Cô ấy nhận ra dường như Diệp Kì Trăn ngại ngùng, liền đưa tay ôm lấy đầu Diệp Kì Trăn, dựa lên vai mình. Khi Diệp Kì Trăn phản ứng lại, đầu đã dính lên trên, vô thức ngẩng mắt lên nhìn Ôn Dư, phát hiện Ôn Dư cũng đang nhìn mình. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, Ôn Dư tiện tay tháo chiếc mũ bóng chày của bản thân xuống, nhẹ nhàng đội lên đầu Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng nói:"Ngủ đi."

Khi Ôn Dư đội mũ bóng chày cho mình, trái tim Diệp Kì Trăn có chút hoảng loạn, có lẽ là vì những lời Ôn Dư từng nói lúc chiều, cô không khống chế được nghĩ nhiều, thậm chí cảm thấy trong ánh mắt Ôn Dư nhìn mình mang theo ám muội không rõ... Xem ra không thể mang ám muội ra đùa giỡn nhiều, cho dù là giữa nữ sinh với nữ sinh.

"Say xe?" Ôn Dư nhìn khuôn mặt bị mũ bóng chày che đi quá nửa của Diệp Kì Trăn.

"Không." Diệp Kì Trăn đáp.

"Cho cậu mượn tay luôn này." Ôn Dư nói xong, đưa cánh tay về phía Diệp Kì Trăn, tỏ ý Diệp Kì Trăn có thể níu lấy tay mình.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, chần chừ giây lát, cuối cùng không khách sáo níu lấy cánh tay Ôn Dư, cô nghĩ, sự thân mật giữa con gái với nhau vốn dĩ cũng không có ý, cố tình tránh né mới là có gì, chẳng thà tự nhiên một chút.

Ôn Dư nhìn thấy Diệp Kì Trăn mặt dày dính lấy bản thân, cười cười, yên lặng để Diệp Kì Trăn dựa vào.

Diệp Kì Trăn nhắm mắt lại, nhưng lúc này đầu óc tỉnh táo, hoàn toàn không có ý định ngủ, cô rất bứt rứt một chuyện, chính là đối với những người khác Ôn Dư đều không nóng không lạnh, tại sao lại tốt với bản thân như thế?

Vì mình có thể hiểu được sự tủi thân của cậu ấy sao? Có lẽ là như vậy, Diệp Kì Trăn cũng tự nguyện tốt với Ôn Dư, cô cảm thấy Ôn Dư là người hiểu mình, khi ở cùng Ôn Dư còn vô cùng thoải mái.

Chiếc xe tiến vào đường cao tốc, cách đích đến càng ngày càng gần.

Cuối cùng Diệp Kì Trăn vẫn không kháng cự được cơn buồn ngủ, ôm lấy tay Ôn Dư, dựa lên vai Ôn Dư ngủ ngon lành, Ôn Dư vô cùng nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn.

Ở hàng phía sau có hai nữ sinh đang nói chuyện, sau khi nhìn về phía Ôn Dư, một nữ sinh trong đó đưa khuỷu tay đẩy đẩy nữ sinh còn lại, thì thầm bên tai: "... Hình như là cong."

Nữ sinh còn lại: "Ôi trời ơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!