Chương 20: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Dư rất muốn ôm lấy người trước mặt, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười ấm áp ngọt ngào xán lạn trên mặt Diệp Kì Trăn.

Có cần phải nói thẳng ra như thế không?

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư ngẩn người giây lát, không biết phải trả lời thế nào, cô trúc trắc tiến lên phía trước hai bước, cuối cùng đứng yên trước mặt Ôn Dư.

Hai người mặt đối mặt, gần như là dính lại cùng nhau, ánh mắt Ôn Dư nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư vẫn không có động tác, liền ấp úng nói: "... Không phải muốn ôm tớ sao?

"Không nói còn đỡ. Vừa lên tiếng liền cảm thấy càng kì quái. Diệp Kì Trăn phía đối diện chủ động"tặng" bản thân, Ôn Dư cúi đầu cười lên, càng nhìn càng muốn cười. Có thể đáng yêu thêm chút nữa không?

Đang nói đùa à?

Diệp Kì Trăn nhíu mày khó xử, khi cô vừa định lùi sau nhưng chưa kịp lùi, đã bị người kia kéo tới, Diệp Kì Trăn im lặng, cơ thể chạm vào nhiệt độ cùng hơi thở của một người khác.

Tự dâng bản thân tới, vậy càng không thể nhịn được. Ôn Dư nhắm mắt, gác cằm lên vai Diệp Kì Trăn, không nghĩ tới bất kì chuyện lộn xộn nào nữa, cứ như thế ôm lấy người kia vào lòng, cảm nhận mùi vị được thấu hiểu được sưởi ấm.

Nếu có thể quen biết Diệp Kì Trăn sớm hơn một chút,

Chắc chắn cô ấy sẽ vui hơn nhiều.

Diệp Kì Trăn có sở trường an ủi người khác, nhưng chưa từng dùng cách này để an ủi người nào, sau khi bị Ôn Dư ôm chặt, cô có chút vụng về giơ hai tay lên, vòng lên eo Ôn Dư, khẽ khàng ôm lấy.

Càng không nói tới Ôn Dư, trước giờ cô ấy chưa từng ôm ai như thế, cảm giác này vừa xa lạ vừa lưu luyến, khi cảm nhận được Diệp Kì Trăn đang ôm lấy bản thân, cô ấy được nước lấn tới, giống như trong tưởng tượng, ôm Diệp Kì Trăn rất thoải mái, ấm lòng y hệt nụ cười.

Diệp Kì Trăn quấn lấy eo Ôn Dư, phát hiện ôm có lẽ là hình thức an ủi tốt nhất, không cần nói gì hết, nhưng có thể hiểu được mọi thứ. Diệp Kì Trăn còn giấu đi chút tâm tư, nhân lúc Ôn Dư đang ôm lấy bản thân, cô lén lút cọ lên tóc Ôn Dư, ngửi mùi hương trên cơ thể Ôn Dư.

Dưới hoàng hôn ấm áp, bóng của hai người hòa vào nhau, kéo dài. Cách đó không xa là dòng xe hối hả lướt qua, còn hai người yên lặng như đang ở trong một thế giới khác.

Cái ôm rất ngắn ngủi, chí ít Diệp Kì Trăn cảm thấy có chút ngắn ngủi, Ôn Dư ôm cô như thế, còn cả mùi hương trên người Ôn Dư, Diệp Kì Trăn đều yêu thích.

Sau khi tách ra, hai người nhìn đối phương một lúc lâu không lên tiếng, đơn thuần cười lên, nhìn rất ngốc. Diệp Kì Trăn không tập trung tiếp tục ngắm hoàng hôn, có lẽ cái ôm ban nãy còn ấn tượng sâu sắc hơn hoàng hôn.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đèn điện bắt đầu được thắp sáng, ánh sáng ban ngày và ban đêm thay thế cho nhau, khiến cả thành phố ven sông này mang theo một hơi thở lãng mạn.

Đang hóng gió sông, đột nhiên Ôn Dư nói với Diệp Kì Trăn: "Nếu lúc nhỏ có nhiều chuyện vui vẻ, liệu lớn lên có vui vẻ hơn không?"

Diệp Kì Trăn quay đầu, không lập tức trả lời.

"Không phải cậu bất ngờ về chuyện tại sao tớ tham gia câu lạc bộ à?"

"Ừm." Nghĩ tới câu Ôn Dư nói ban nãy, Diệp Kì Trăn gật đầu tỏ ý tán thành, đồng thời lại cảm thấy, Ôn Dư dường như luôn che giấu rất nhiều tâm sự.

Trên đường quay về, Diệp Kì Trăn lại nhắc tới chuyện chạy chung với Ôn Dư. Ôn Dư rất bất ngờ, còn tưởng rằng sau hôm Diệp Kì Trăn chạy được đôi vòng suýt chút nữa đã gục ngã ấy đã không còn hứng thú với chạy bộ.

Diệp Kì Trăn nói bản thân phải cố gắng hơn, không chừng có thể chạy được 1600 mét, dù sao hôm đó Ôn Dư cũng khiến cô nhận thức được tiềm năng của bản thân.

Sau hôm đó, quan hệ của hai người vô thức thân thiết hơn rất nhiều.

Ngoại trừ cuối tuần Diệp Kì Trăn phải đi gia sư công ích, bình thường đều đi học đầy đủ theo lịch học, sau đó là tham gia công việc thường nhật ở đài truyền hình của trường.

Khoa Báo chí chia làm bốn lớp nhỏ, bình thường đi học là gộp hai lớp thành một. Giáo viên môn Lí luận Báo chí học là một ông chú trung tuổi tính tình rất tốt, gì cũng tốt, chỉ là khi giảng bài khẩu âm quá nặng, giống như tụng kinh, nghe lâu rất dễ buồn ngủ, đúng lúc giờ học lại được sắp xếp vào buổi chiều.

Vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ tan học. Giờ lí luận nhàm chán, rất nhiều người không ngồi yên được nữa.

Khi Diệp Kì Trăn nghe giảng rất nghiêm túc, tất cả các môn đều như thế, có lẽ là thói quen được hình thành tử nhỏ, thành tích học tập mọi mặt đều vô cùng tốt. Lúc còn nhỏ, bố mẹ đã nói với cô, chỉ có người nhớ tới hạng nhất, không có ai nhớ về hạng hai.

Cho nên từ nhỏ Diệp Kì Trăn đã kiên trì nhận định, chỉ có cố gắng mới có thể giành được hạng nhất, không giành được hạng nhất chính là chưa đủ cố gắng, mà sau khi trưởng thành bản thân tiếp nhận được một sự thật tàn khốc: Không phải tất cả mọi người cố gắng đều có thể giành được hạng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!