Chương 17: (Vô Đề)

"Tôi đồng ý với cậu, thật sự là lần cuối cùng."

Lần trước ở trận đấu bóng rổ, quả thật bản thân đã dẫn Ôn Dư đi, sau khi Diệp Kì Trăn suy nghĩ, nói với Đường Tiêu chuyện tối mai cô hẹn Ôn Dư đi chạy đêm, kì kinh nguyệt của cô đã hết, vốn dĩ dự định hẹn Ôn Dư đi chạy bộ, coi như là tiết lộ cho Đường Tiêu một chút tin tức nội bộ.

Sau cuộc điện thoại với Đường Tiêu, Diệp Kì Trăn nhắn tin cho Ôn Dư, đại khái khoảng mười phút sau, cô nhận được câu trả lời của Ôn Dư, chỉ có một chữ: Được.

Đối với Diệp Kì Trăn mà nói, sự tồn tại của môn chạy bộ vẫn luôn giống như cơn ác mộng, lần gần nhất bản thân chạy bộ là hồi cấp ba, chạy bền tám trăm mét, gần như hoàn thành với tốc độ tản bộ.

Cuộc hẹn với Ôn Dư là 8 giờ tối, 7 giờ 50 phút Diệp Kì Trăn đã tới sân vận động trước, còn chuẩn bị hai chai nước khoáng, ngồi trên bậc thêm quen thuộc, chờ đợi.

Không khí tối nay có chút bí bách.

Dường như ngày mai có mưa.

Diệp Kì Trăn chống cằm nhìn xa xăm, mấy phút sau, liền nhìn thấy Ôn Dư đi phía mình, cô lập tức đứng dậy, cũng đi về phía Ôn Dư, tươi cười đưa nước tới, "Cho cậu."

"Cảm ơn.

"Ôn Dư nhận lấy nước, đồng thời ánh mắt vô thức nhìn xung quanh Diệp Kì Trăn, không nhìn thấy có người khác. Diệp Kì Trăn cũng đưa mắt hờ hững liếc nhìn xung quanh, không thấy Đường Tiêu tới, thầm hi vọng Đường Tiêu đừng tới là tốt nhất, nhưng với tính cách của Đường Tiêu, đã bỏ lỡ cơ hội mấy lần, chắc chắn tối nay có thế nào cũng sẽ tới."Chúng ta bắt đầu chứ?"

Diệp Kì Trăn hỏi Ôn Dư.

"Ừm.

"Ôn Dư nhìn nụ cười sạch sẽ xinh đẹp trên khuôn mặt Diệp Kì Trăn, lại cảm thấy có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không? Nhưng trùng hợp vào lúc này. Sau lưng hai người truyền tới tiếng bước chân. Đường Tiêu chạy bước nhỏ tới trước mặt Diệp Kì Trăn và Ôn Dư, phát ra một tiếng"ngạc nhiên": "Trùng hợp vậy, hai người cũng tới chạy à?"

Sau khi nhìn thấy Đường Tiêu, Diệp Kì Trăn chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn sự lúng túng, diễn kịch cùng Đường Tiêu, phụ họa nói: "Cậu cũng tới chạy à... hay là chạy chung đi?

"Chỉ giúp cậu ta tới đây. Cũng không thể nói gì thêm nữa. Đường Tiêu nhìn Ôn Dư, nhanh chóng đáp ứng,"Được chứ."

Ôn Dư im lặng nghe hai người nói chuyện, biểu cảm không hề trập trùng, nên cười vẫn cười, cô ấy nhìn Đường Tiêu một cái, rồi sau đó ánh mắt nhìn thẳng lên mặt Diệp Kì Trăn, giọng điệu không hề bất ngờ khẽ nói một câu: "Trùng hợp vậy sao?"

"Thật trùng hợp."

Tốc độ tiếp lời của Đường Tiêu nhanh nhẹn một cách khác thường.

Ngược lại Diệp Kì Trăn nghe ra trong lời nói ấy có ý khác, đột nhiên có chút chột dạ, hơn nữa cô nhận ra dường như Ôn Dư rất để tâm tới sự tham gia của người thứ ba. Cũng đúng, vốn dĩ bọn họ đã nói chỉ có hai người đi chạy, hiện tại cô lại gọi thêm cả Đường Tiêu.

Ôn Dư nhàn nhạt nhìn Đường Tiêu, trên mặt như cười như không, "Cậu chạy trước đi."

"Hả?" Đường Tiêu chưa phản ứng kịp, nhưng nghe Ôn Dư nói như thế, cậu chỉ đành sảng khoái đáp một tiếng: "Được.

"Diệp Kì Trăn cảm nhận được điều gì đó. Đường Tiêu đi rồi, Ôn Dư khẽ nghiêng đầu, nhìn người trước mặt một lúc lâu không lên tiếng. Diệp Kì Trăn vừa định mở lời. Ôn Dư trực tiếp hỏi:"Cậu ta là do cậu gọi tới, cậu đang giúp cậu ta theo đuổi tôi?

"Vừa nhìn đã bị nhìn thấy, kĩ năng diễn kịch của bọn họ tệ vậy sao? Diệp Kì Trăn không có cách nào phủ nhận, tối nay Đường Tiêu là do cô gọi tới, cũng đang biến tướng thành giúp Đường Tiêu theo đuổi Ôn Dư. Quả nhiên là như thế. Ôn Dư quay đầu lại nghĩ, tụ tập, thi đấu bóng rổ, hẹn mình đi chạy, phàm là những chuyện Diệp Kì Trăn chủ động tìm cô ấy, đều có liên quan tới Đường Tiêu. Trước kia Diệp Kì Trăn đề kháng cô ấy như thế, sao có thể đột nhiên tự nguyện tiếp xúc với cô ấy như vậy?"Bình thường cậu chủ động tìm tôi cũng là vì giúp cậu ta?" Ôn Dư lại hỏi.

"Không phải." Diệp Kì Trăn lắc đầu phản bác, rõ ràng Ôn Dư hiểu lầm rất nhiều.

"Không phải cậu không muốn tiếp xúc với loại người như tôi sao?

"Ôn Dư cười lạnh nói, nói tới điểm mẫn cảm nhất của bản thân. Diệp Kì Trăn có chút đờ đẫn, hoàn toàn không tưởng tượng được Ôn Dư sẽ nghĩ như thế, khi nghe Ôn Dư tự mỉa mai bản thân bằng câu"loại người như tôi

", cô có chút đau lòng. Có chút không biết làm sao, Diệp Kì Trăn cố gắng giải thích:"Thật sự không phải, là Đường Tiêu thấy chúng ta thân thiết, nên mới nhờ tôi hẹn cậu ra ngoài... Xin lỗi."

Ôn Dư cố gắng không để bản thân lộ ra cảm xúc khác, từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhạt không quan tâm tới mọi chuyện, nhưng cô ấy biết tối nay bản thân giận Diệp Kì Trăn, cô ấy tưởng rằng Diệp Kì Trăn sẽ khác biệt.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nào có ai dễ gì thật lòng thật dạ làm bạn với cô ấy?

Danh tiếng trước kia của bản thân xấu xí tệ hại nhường nào, Ôn Dư là người rõ ràng nhất. Trà xanh? Gái điếm? Lẳng lơ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!