Chương 14: (Vô Đề)

Nghe Đường Đường nói như thế, Diệp Kì Trăn ca thán: "Nhìn thế nào mà ra thế?"

"Nếu không có ý gì với cậu có thể chụp ảnh cho cậu như vậy không?" Đường Đường phân tích rành mạch rõ ràng:

"Vừa chụp nhanh lại vừa chụp trộm, còn xinh đẹp như thế, chứng tỏ người ta vẫn luôn chú ý tới cậu, hai con mắt cũng mọc trên người cậu rồi. Diệp Kì Trăn, mình biết tại sao cậu ế rồi, cậu chính là đồ đần."

Đầu óc Diệp Kì Trăn lướt qua khuôn mặt của Ôn Dư, nói gì vậy chứ. Cô nói rõ hơn với Đường Đường: "Là con gái."

"..." Đường Đường bị ba chữ này làm câm nín, im lặng tới ba giây, sau đó gào thét với micro: "Sao cậu không nói sớm, không phải chiều nay cậu đi cùng Từ Khai Minh à?"

Diệp Kì Trăn nghe thấy Từ Khai Minh từ miệng Đường Đường, có chút khó chịu, "Sao cậu lại biết Từ Khai Minh?"

"Mình nghe Đường Cẩu nói, nói trong đội bóng rổ của nó có nam sinh muốn theo đuổi cậu, mình không được nghe ngóng à? Mình cũng nhìn ảnh mà, vẻ ngoài rất đẹp trai, Đường Cẩu nói cậu ta cao mét tám tám, cũng là học bá như cậu, mình cảm thấy hai người rất xứng..." Đường Đường càng nói càng hăng, mồm miệng thao thao bất tuyệt, giống như bắn súng liên thanh.

Diệp Kì Trăn bò ra ban công, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn kí túc xá đối diện. Thật ra cô có thể đoán Từ Khai Minh muốn theo đuổi mình, lần trước sau khi kết bạn Wechat với nhau ở buổi tụ tập, Từ Khai Minh tìm cô nói chuyện mấy lần, sau đó Từ Khai Minh lấy lí do muốn học ké nên hỏi cô thời khóa biểu, rồi dần dà, mấy lần cô tan học còn thỉnh thoảng gặp đối phương.

Một nam sinh sẽ không vô duyên vô cớ nhiệt tình với một nữ sinh.

Cô hiểu.

Nhưng phản ứng của cô vẫn rất nhạt, chủ yếu là vì vẫn không có cảm giác.

"Sao không nói gì, xấu hổ à? Cậu có cảm giác gì với cậu ta, thích không?"

"Thì..." Diệp Kì Trăn ngửa cổ lên nhìn bầu trời, mặt không cảm xúc, "Không có cảm giác gì hết."

Nói thích có lẽ còn quá sớm, đặc biệt là với tính cách chậm chạp của Diệp Kì Trăn, Đường Đường đổi cách nói: "Cậu có ghét cậu ta không, có cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy cậu ta không?"

Diệp Kì Trăn nghĩ ngợi, nói: "Không ghét."

Đường Đường lại nói:

"Vậy thì cậu tiếp xúc với cậu ta xem, nào có nhiều người nhất kiến chung tình thế, không phải đều là chầm chậm tiếp xúc tìm hiểu, sau đó phát hiện có tình cảm, cảm thấy thích hợp thì yêu nhau. Mình cũng như thế."

Diệp Kì Trăn cảm thấy dường như Đường Đường nói cũng có chút đạo lí.

Tiết ba tiết bốn buổi sáng là tiết Tiếng Anh. Vừa nhập học, đại học Z có kì thi tiếng Anh chia lớp, chia lớp dựa theo thành tích của sinh viên, Diệp Kì Trăn và La Bối được phân vào lớp A với tiến độ dạy học nhanh hơn.

Buổi sáng La Bối còn chưa kịp ăn sáng, tới tiết bốn cả người đều đói nhũn, cho nên tiếng chuông tan học vừa vang lên, cô nàng liền ước có thể kéo Diệp Kì Trăn chạy ra ngoài ngay lập tức.

Hai người nhanh chân ra cửa sau, suýt chút nữa đụng vào người một nam sinh cao lớn. Khi Diệp Kì Trăn nói xin lỗi ngẩng đầu lên, phát hiện người vừa đụng phải không phải ai khác, chính là Từ Khai Minh. Lại là một phen

"tình cờ'. La Bối là cao thủ trong việc nhìn mặt bắt hình dong, thấy anh chàng này lại tới tìm Diệp Kì Trăn, cô nàng phản ứng cực nhanh, quay đầu nói với Diệp Kì Trăn:"Diệp Diệp, tôi còn có chuyện phải đi trước đây, chiều gặp nhé.

"Nói xong, liền mất hút không thấy tăm hơi. Diệp Kì Trăn đứng nguyên tại chỗ nhìn Từ Khai Minh, có chút lúng túng. Từ Khai Minh cười nói:"Vừa hay tôi cũng học Tiếng Anh ở lớp bên, tới nhà ăn à, có muốn đi chung không?

"Diệp Kì Trăn nhàn nhạt cười cười, không từ chối. Ra khỏi tòa giảng đường, bầu trời làm cơn mưa nhỏ, Từ Khai Minh vội vàng rút ô trong cặp ra, cậu đứng cạnh Diệp Kì Trăn, che ô giúp cô. Đứng quá gần, Diệp Kì Trăn nhích sang bên một bước theo bản năng, cô thấy chỉ là mưa phùn, liền nói:"Cậu che đi, tôi không cần."

Nhìn thấy Diệp Kì Trăn nhanh chóng giãn khoảng cách, lần này tới lượt Từ Khai Minh lúng túng, cậu gượng gạo cười nói: "Tôi cũng không thể để con gái dính mưa, đúng không? Cậu che ô đi, đàn ông con trai như tôi không cần."

Nói xong, cậu trực tiếp đưa ô cho Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn mơ màng nhận lấy ô, cứ cảm giác có gì đó kì quái.

Mười hai giờ tan học, đúng vào giờ cao điểm dùng bữa ở nhà ăn, chỉ có một tiệm ramen trên tầng bốn ít người hơn một chút. Nhà ăn số một không có thang máy, càng lên trên càng ít người, mọi người lười leo cầu thang bộ.

Diệp Kì Trăn gọi món ramen xá xíu.

Đợi đồ ăn được làm xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!