Diệp Kì Trăn rất bất ngờ khi Ôn Dư nói tâm trạng của bản thân không tốt, vì luôn nghĩ rằng Ôn Dư sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc với người khác.
Nhưng Diệp Kì Trăn cảm nhận được một chút, so với giọng điệu trêu đùa nói muốn làm bạn với cô hôm đó, Ôn Dư không hề nói đùa.
"Vậy..." Diệp Kì Trăn ăn xong miếng kem cuối cùng, liếm môi, sau đó nhìn về phía gần đó, Đường Tiêu đang tập trung tinh thần dắt bóng qua người, nhân lúc này, cô nhìn Ôn Dư nói, "Chúng ta chuồn thôi.
"Nói xong, Diệp Kì Trăn nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Dư, kéo cô ấy chạy về một hướng, động tác vô cùng liều lĩnh. Ôn Dư có chút không phản ứng kịp,"Sao thế?"
"Bị nhìn thấy là không chuồn được đâu." Diệp Kì Trăn vừa chạy vừa nói. Ôn Dư không biết cái miệng của Đường Tiêu phiền phức thế nào, lúc càu nhàu giống như niệm kinh, khiến người ta to đầu.
Bị kéo đi như thế, vội vội vàng vàng xuyên qua dòng người, bên tai là tiếng gió cùng tiếng người ồn ào, tất cả mọi người xung quanh đều hăng hái như thế, lần đầu tiên Ôn Dư cảm nhận được loại hăng hái này, bước chân của bản thân đi theo Diệp Kì Trăn, cúi đầu nhìn Diệp Kì Trăn nắm lấy tay mình, lòng bàn tay ấm áp, đặc biệt lúc này có ánh mặt trời đang chiếu lên người.
Đại khái chạy khoảng mười mấy giây, Diệp Kì Trăn nhìn xung quanh rồi chậm bước, thở phì phò. Khi chú ý tới Ôn Dư đang nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cô lập tức thả lỏng lòng bàn tay ra.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn thở dốc dữ dội: "Thể lực kém vậy à?"
Diệp Kì Trăn thở không ra hơi, lắc đầu, "Chạy bộ không nổi."
Ôn Dư cười lên, đổ thêm dầu vào lửa: "Bạn học Diệp, kì thi môn Thể dục trường chúng ta nữ sinh phải chạy 1600 mét đấy.
"Diệp Kì Trăn từng nghe nói tới chuyện này, cô cầm cự mới chạy được một vòng, bốn vòng còn lại nào có mạng để chạy. Cô ngẩng mắt lên nhìn Ôn Dư, ấn đường nhíu lại,"Tôi lựa chọn từ bỏ.
"Trong lòng nghĩ không có thành tích môn Chạy bền này, liệu có đạt yêu cầu không? Dù sao trước giờ thành tích thể dục tốt nhất của cô cũng là đạt yêu cầu. Lúc này Ôn Dư hờ hững hỏi:"Muốn chạy cùng tôi không?
"Diệp Kì Trăn đoán Ôn Dư có thói quen chạy bộ buổi tối, nhưng nghĩ tới việc chạy bộ này, mặt mày nhăn lại càng rõ ràng, dùng biểu cảm nói thẳng: Cậu tha cho tôi đi. Miễn cưỡng vậy à? Ôn Dư cười cười, không nói tiếp. Ra khỏi sân bóng, chầm chậm rời xa tiếng người huyên náo. Sánh vai đi trên con đường bạch quả đầu thu, như thể phiêu du không mục đích, Diệp Kì Trăn hỏi người bên cạnh,"Trưa nay cậu muốn ăn gì?"
Ôn Dư cao hơn Diệp Kì Trăn bảy tám phân, mỗi lần nói chuyện, Diệp Kì Trăn đều phải ngẩng mắt lên.
"Gì cũng được.
"Ôn Dư đáp. Diệp Kì Trăn đã đoán được, hôm kia Ôn Dư cũng trả lời cô y như thế,"Cậu ăn lẩu cay ở quảng trường ẩm thực chưa?"
"Chưa ăn."
Diệp Kì Trăn lại đoán đúng, "Vậy chúng ta ăn cái này nhé?
"Đương nhiên Ôn Dư không có ý kiến, chỉ cảm thấy Diệp Kì Trăn rất thần kì, rốt cuộc trong đầu chứa bao nhiêu đồ ăn ngon? Hỏi Diệp Kì Trăn ăn gì, lúc nào Diệp Kì Trăn cũng có thể cho ra đáp án khác nhau. Hiện tại đã 11 giờ, quảng trường ẩm thực ở cổng bắc, đi tới đó mất mười mấy phút, cũng gần tới giờ ăn cơm. Quảng trường ẩm thực trong trường được sinh viên đại học Z thân thiết gọi là"nhà ăn số ba", cửa hàng giống như một tiệm đồ ăn quy mô nhỏ, giá cả có hơi đắt một chút, nhưng khẩu vị ngon hơn rất nhiều so với nhà ăn số một và nhà ăn số hai.
Chưa tới giờ cao điểm ăn trưa, hôm qua quán lẩu cay thường ngày phải xếp hàng vẫn vắng khách, đồ ăn cũng nhanh chóng được bưng lên.
Không lâu sau, Diệp Kì Trăn nhận được tin nhắn của Đường Tiêu: Diệp Kì Trăn, cậu lại dẫn Ôn Dư đi đâu rồi?
Diệp Kì Trăn cũng hết cách, trả lời Đường Tiêu:
Cậu ấy nói cậu ấy có chuyện đột xuất.
[Tiêu Tiêu Sái Sái]: Có chuyện gì? Quan trọng không?
[D]: Không biết, có lẽ là có chuyện bận.
Diệp Kì Trăn nói dối, rõ ràng ý của Ôn Dư là không muốn những người khác làm phiền, chắc chắn cô không thể nói với Đường Tiêu về chuyện tâm trạng Ôn Dư không tốt.
[Tiêu Tiêu Sái Sái]:
Xem ra tôi thật sự phải đi thắp hương rồi, thế bạn ấy có nhìn thấy dáng vẻ ném rổ của tôi rất đẹp trai không?
Cậu ta ném rổ sao?
Diệp Kì Trăn không có chút ấn tượng, đột nhiên cảm thấy bản thân có lỗi với Đường Tiêu, có lẽ lúc đó cô đã kéo Ôn Dư đi. Cô gõ phím trả lời: Có lẽ là nhìn thấy rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!