Chương 1: (Vô Đề)

Cả người Diệp Kì Trăn tấm tức, có lẽ có liên quan tới thời tiết. Hôm nay trời nhiều mây, lúc âm u lúc lại quang đãng, không khí rất ngột ngạt, cất chưa một cơn mưa, muốn mưa lại không mưa.

Ánh đèn trong khoang xe yếu ớt, một mình Diệp Kì Trăn ngồi trên ghế sau của tắc

-xi, yên lặng nhìn phong cảnh đang lùi sau ngoài cửa sổ, mất hồn, trước mắt là thành phố cách nhà hơn hai nghìn cây số, là một thành phố hoàn toàn xa lạ.

Mặt trời lại rọi nắng, cô nhíu mày nghiêng đầu đi, nhét tai nghe vào lỗ tai, sau đó nhắm mắt lại, nhưng cô không nghe nhạc, mà từ đầu tới cuối đều để ý tới hướng dẫn chỉ đường của tài xế.

Cứ như thế, không biết bao lâu trôi đi.

Tài xế dừng xe trước cổng một ngôi trường đại học, tưởng rằng người ngồi sau đang ngủ, liền nhắc nhở: "Cô gái, tới đại học Z rồi."

"Cảm ơn." Diệp Kì Trăn lười biếng mở mắt, lúc nói chuyện còn lộ ra chút ý cười, cô không ngủ được, chỉ là khoảng cách từ sân bay tới đại học Z quá xa, cô có chút say xe, nhắm mắt sẽ dễ chịu hơn một chút.

Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên của đại học Z bắt đầu nhập học. Đại học Z thuộc top 10 trường nổi tiếng trong nước, cho nên tới báo danh, cho dù là sinh viên hay phụ huynh, trên mặt đều cười như hoa.

Sinh viên năm nhất khoa Báo chí khóa 18, đây là thân phận mới của Diệp Kì Trăn, cô rất hài lòng, dù sao ngay từ đầu mục tiêu của bản thân chính là chuyên ngành Báo chí.

Khắp nơi ngoài cổng đều có đàn anh đàn chị các khoa ngành phụ trách tiếp đón tân sinh viên, quá trình nhập học cũng trở nên nhanh chóng.

Mùa hè của Nam Thành còn nóng hơn tưởng tượng của Diệp Kì Trăn, sau khi làm xong thủ tục nhập học tới kí túc xá, trán cô đã ướt đẫm mồ hôi vì nóng. Đàn chị đồng hành cùng Diệp Kì Trăn còn khoa trương hơn cô, hai má đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại.

Quả thật chào đón tân sinh viên là một việc khổ sai, trong ngày nhiệt độ cao như thế này còn phải phơi nắng chạy khắp nơi.

"Đàn chị." Diệp Kì Trăn cười đưa một túi giấy ướt cho đối phương, rất kịp thời.

"Cảm ơn.

"Khoa Báo chí khóa 18 được phân kí túc xá ở Tây Viện, đàn chị nói bên này là khu kí túc xá cũ, cao sáu tầng, không có thang máy. Diệp Kì Trăn nhìn vali hành lí lớn bên chân, cảm thấy may mắn vì bản thân không ở tầng sáu. Đàn chị tiếp đón tân sinh viên thấy Diệp Kì Trăn mảnh khảnh, một thân một mình không ai đi cùng, lau mồ hôi xong rồi nói:"Chị giúp em chuyển hành lí lên trên nhé."

"Không cần đâu ạ, em tự xách được.

"Diệp Kì Trăn nào tiện nhờ vả, hơn nữa đồ đạc của bản thân cũng không nhiều, chỉ có một vali hành lí này thôi. Vẫn còn một đống việc phải làm, đàn chị cũng không kiên trì,"Vậy được, sau này nếu có vấn đề trong học tập sinh hoạt thì có thể tới tìm chị."

"Vâng, cảm ơn đàn chị."

Diệp Kì Trăn nhìn thấy tầng một có máy bán hàng tự động, liền hỏi: "Đàn chị muốn uống gì không ạ? Em mời."

"Không phải khách sáo, chị đi làm việc đã, em cũng lên trên đi."

Tiền bối phụ trách tiếp đón tân sinh viên đều rất thân thiện nhiệt tình, điều này khiến Diệp Kì Trăn cảm thấy, dường như một mình tới khai giảng báo danh cũng không có vấn đề gì.

Vali hành lí được nhét đầy, rất nặng.

Diệp Kì Trăn đã đánh giá cao thể lực của bản thân, cơ thể cô ngửa ra sau, hai tay ráng hết sức nhấc vali lên, di chuyển từng bước từng bước lên trên, gần bằng với tốc độ rùa bò.

Một người như con gà rù, mới phải dùng sức một chút đã không ổn, trước giờ thành tích môn thể dục luôn quanh quẩn trong ngưỡng đạt yêu cầu.

Khó khăn lắm mới chuyển được hành lí lên tầng ba, Diệp Kì Trăn cảm thấy cánh tay sắp tàn phế, lòng bàn tay bị cọ sát đỏ ửng một mảng lớn, cô thở phì phò, ngồi xuống dựa vào vali, xoa bắp tay, nghỉ ngơi lấy lại sức, chiếc vali size 28 inch màu đen rõ ràng đủ lớn với một cô gái thân hình gầy gò yếu ớt.

Diệp Kì Trăn cao một mét sáu lăm, không tính là thấp, nhưng so với con gái Đông Bắc cũng không coi là cao.

Tầng dưới có người đang nói chuyện.

"Tốt xấu gì cũng là trường nổi tiếng, sao điều kiện kí túc xá lại tệ vậy chứ, tới thang máy cũng không có."

"Kí túc xá bên này cũ rồi, chắc chắn điều kiện kém hơn chút, việc chia kí túc xá do các khoa bốc thăm quyết định, chỉ có thể trách khoa Báo chí chúng ta quá đen đủi mà thôi."

"Tôi thấy leo cầu thang cũng tốt mà, vừa hay có thể rèn luyện sức khỏe, đám thanh niên mới bao nhiêu tuổi, cả ngày chỉ biết ngồi nghịch điện thoại, không chịu rèn luyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!