Sự xuất hiện của đoạn băng video kia khiến cho toàn bộ cục diện phiên tòa chuyển biến rõ rệt. Nhưng Lạc Tranh cũng không vì thế mà bó tay chịu thua, nàng đương nhiên biết cách dựa vào hình ảnh không rõ ràng trong đoạn băng để bác bỏ tính xác thực của chứng cứ vừa được bên nguyên đưa ra.
Chánh án khẽ thở dài, nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, "Luật sư bên nguyên, đoạn video này đúng là không đủ điều kiện làm chứng cứ buộc tội."
Kỳ Ưng Diêm dường như đã sớm đoán được Lạc Tranh sẽ phản đối như vậy, tuy nhiên anh ta cũng không hề thu lại cuộn băng kia mà ngược lại, lại bấm nút phát lại lần nữa với tốc độ chậm hơn...
"Theo như phân tích chuyên môn về tầm vóc của hai người trong đoạn video này cho thấy độ tương đồng với dáng vẻ của Từ Hào Sỹ và Tề Giai Hân lên tới 95%. Tuy nhiên, đúng như lời của Lạc luật sư, cho dù có tương đồng tới 100% đi nữa, nếu không nhìn thấy rõ mặt thì cũng không thể coi là bằng chứng để kết tội trực tiếp. Nhưng mà, tôi vẫn kiên trì đưa đoạn băng này lên trình tòa là bởi vì nó có thể khiến mọi người có mặt tại nơi này cảm nhận được nỗi thống khổ của người bị hại, cũng hy vọng các vị ngồi đây có thể cảm nhận được, một người đàn ông cưỡng bức một người phụ nữ tàn nhẫn đến cỡ nào, không bằng cầm thú đến cỡ nào!"
Màn hình lớn trên tòa chậm rãi phát lại đoạn băng ghi hình, hình ảnh bên trong quả thực rất rõ ràng. Đúng như lời Kỳ Ưng Diêm nói, ngoại trừ việc không thấy rõ khuôn mặt, còn tầm vóc hai người trong đó giống hệt Từ Hào Sỹ cùng Tề Giai Hân. Cho nên, khi đoạn băng kia hiện ra trước mắt, vẻ mặt chánh án cùng bồi thẩm đoàn đều nổi lên cảm giác kinh sợ vô cùng.
Tề Giai Hân gục đầu trong ngực người nhà khóc ròng, không muốn nhớ lại những hồi ức vô cùng thống khổ đó.
Nơi Lạc Tranh đang đứng có thể nhìn thấy màn hình ở góc độ tốt nhất, hơn nữa đoạn băng được phát chậm lại khiến mỗi động tác của hai người trong đó cơ hồ xuyên thấu vào tận sâu trong lòng nàng.
Nàng nhìn thấy Tề Giai Hân bị Từ Hào Sỹ điên cuồng đẩy ngã xuống sàn. Khi Tề Giai Hân muốn phản kháng, Từ Hào Sỹ liền hung hăng vung tay tát cô ta. Ngay sau đó, Từ Hào Sỹ đem váy của Tề Giai Hân xé ra.... Tề Giai Hân liều mạng giãy giụa, đánh, đạp, nhưng mà sức lực của cô ta sao có thể bì được với đàn ông. Từ Hào Sỹ đem quần dài cởi ra, sau đó cả thân hình mập mạp đè lên Tề Giai Hân.
Lạc Tranh nhìn thấy, thân thể Tề Giai Hân vốn đang điên cuồng giãy giụa bất giác run lên sau đó tựa như con búp bê rách nát không nhúc nhích, mặc cho người đàn ông mập phệ kia điên cuồng vận động...
Một màn này giống như lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm thẳng vào lòng Lạc Tranh, nhìn lại hướng Kỳ Ưng Diêm, bất giác chợt tỉnh, một cảm giác đau lòng hoàn toàn xâm chiếm lý trí.
Sau lưng bất giác nổi lên một hồi lạnh buốt, thì ra... Đây hết thảy đều là thủ đoạn của anh ta. Thông qua đoạn băng video kia muốn đánh vào tâm lý của nàng, khiến nàng cảm nhận được tính chân thực của đoạn băng, hơn nữa còn tranh thủ sự đồng cảm của nàng.
Người đàn ông này thực vô cùng thông minh.
Đoạn video đã chiếu xong, Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trên người hoàn toàn tiêu tán. Mặc dù nàng có thể dùng quy định của pháp luật để phản bác đoạn băng này, nhưng mà trong lòng nàng rất rõ, người trong đó chính là Từ Hào Sỹ cùng Tề Giai Hân. Nàng có thể vận dụng các quy định của pháp luật để biện hộ cho Từ Hào Sỹ nhưng mà sự thực, sự thực thì sao đây?
Nàng thực lòng đã biết rõ Từ Hào Sỹ đã làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Ông Từ Hào Sỹ, xem xong đoạn băng kia ông cảm thấy thế nào?" Kỳ Ưng Diêm tắt đi đoạn băng, nhẹ nhàng cười, hỏi Từ Hào Sĩ.
Gương mặt Từ Hào Sỹ co rúm lại, đôi môi run rẩy, hắng giọng nói, "Tôi, tôi làm sao biết được.... người đó không phải là tôi..."
"Tôi có nói đó là ông sao?" Kỳ Ưng Diêm hỏi ngược lại, nhanh chóng đem sự tỉnh táo của Từ Hào Sỹ đánh tan tành, "Tôi chỉ hỏi ông sau khi xem đoạn băng kia có cảm giác ra sao mà thôi, bất kỳ người nào sau khi xem xong cũng sẽ có cảm xúc, ông cuống lên làm gì?"
"Tôi đâu có cuống? Tôi... tôi, anh đừng tưởng đem đoạn băng này ra sẽ khiến tôi sợ." Từ Hào Sỹ đã bắt đầu nói năng lộn xộn. Nói xong câu đó, hắn quay đầu nhìn Lạc Tranh, cố gắng tìm sự trợ giúp từ nàng. Nhưng mà vô ích, Lạc Tranh một chút phản ứng cũng không có.
Kỳ Ưng Diêm nhếch môi cười, đáy mắt lại đột nhiên trở nên lạnh như băng.
"Nói đi, tại sao ông lại cưỡng bức Tề Giai Hân?"
"Tôi không có cưỡng bức cô ta!"
"Ông cưỡng bức cô ấy vì cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp!"
"Không phải!"
"Ông muốn quan hệ với cô ấy, đáng tiếc cô ấy không đồng ý, cho nên 9h tối ngày 15 tháng 5, ông cố ý lấy lý do làm thêm giờ giữ cô ấy lại, sau đó cưỡng bức cô ấy."
"Tôi không có... tôi... ngày đó tôi không có trong phòng làm việc!"
"Ngày nào?"
"Ngày 15 tháng 5!"
"Tại sao ông lại nhớ rõ như vậy?"
"Tôi..."
"Thật ra hôm đó ông ở trong phòng làm việc, chẳng qua về sau khai khẩu cung giả mà thôi, ngày 15 đó, ông kêu Tề Giai Hân ở lại làm thêm giờ, liên tục đến tận 9h tối, Sau khi tất cả các nhân viên khác đã ra về, ông liền kéo cô ấy vào phòng làm việc, cưỡng bức cô ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!