Trong không khí đầy ý vị khiêu khích, rất dễ dàng nhận thấy.
Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, đây cũng là thói quen nghề nghiệp của nàng, bằng cách quan sát diễn biến tâm lý cũng như thái độ cử chỉ của đối phương để đặt ra câu hỏi, từ đó có thể xác định đối phương có thành ý hợp tác hay không.
Đáng tiếc...
Lần này nàng phát hiện mình sai rồi! Ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, tựa hồ không thấy đáy, nàng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như có như không của hắn, nhưng lại không hề nhìn ra nội tâm hắn rốt cục đang suy tính điều gì.
Trong lòng bất giác có chút hoảng hốt...
Người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản!
Thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi, hắn chỉ là một giám đốc tập đoàn đơn thuần hay sao? Nàng luôn cảm giác, sau lưng người đàn ông này còn có một bí mật rất lớn mà không ai hay biết.
Thương Nghiêu cũng rất hứng thú nhìn thẳng vào Lạc Tranh, ánh mắt không hề có ý dời đi, dường như không thèm quan tâm mà điềm nhiên tiếp nhận sự quan sát cùng đánh giá của nàng. Một lúc sau, hắn mới mở miệng, phá vỡ sự dò xét của Lạc Tranh.
"Tôi nghĩ Lạc tiểu thư đã hiểu lầm rồi." Môi hắn nhếch lên một nụ cười vô cùng tà mị.
Khóe môi Lạc Tranh đang cong lên bất giác ngưng lại...
"Con người tôi trước nay luôn công tư rõ ràng, bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn. Tuy tôi cùng Húc Khiên là bạn bè nhiều năm nhưng không nhất định phải trở thành đối tác." Thương Nghiêu thái độ vô cùng ưu nhã, gác chân phải lên chân trái, cất tiếng nói có chút hời hợt nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tà mị cùng ngang tàng như chim ưng.
Sắc mặt Ôn Húc Khiên đã trở nên rất lúng túng...
Trong lòng Lạc Tranh bất giác như bùng lên một ngọn lửa, nhanh chóng tràn ngập trong ánh mắt, lại bị nàng mạnh mẽ đè nén, khóe môi một lần nữa nở nụ cười xinh đẹp lộ rõ lúm đồng tiền, "Thương Nghiêu tiên sinh thật sự rất biết nói đùa, ngài hẳn biết rõ mục đích chúng tôi tới đây hôm nay. Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh không có thành ý, cần gì phải mời chúng tôi tới tận Paris này?"
Thương Nghiêu nghe vậy, thản nhiên cười, "Lạc Tranh tiểu thư quả nhiên là một nữ cường nhân hết lòng vì công việc. Đến Paris sẽ nhất định phải hợp tác sao? Tôi cùng Húc Khiên nhiều năm không gặp, coi như ôn lại chuyện cũ cũng tốt chứ sao?
"Anh... "
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên bên cạnh thấp giọng khuyên can, "Chúng ta không cần phải ép buộc người khác."
Lạc Tranh bị lửa giận trong lòng thiêu đốt, người đàn ông càn rỡ này khiến nàng thật chán ghét. Trước giờ chưa từng bị đùa bỡn kiểu này, Lạc Tranh đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
"Thật ra, cũng không phải là không có khả năng hợp tác. Đúng như Lạc tiểu thư vừa nói, tôi và Húc Khiên là bạn tốt nhiều năm, tất nhiên cũng muốn cùng hợp tác, chỉ có điều... một bên khác có thái độ rất chân thành khiến tôi không tìm được lý do từ chối." Thương Nghiêu chậm rãi đảo ngược cục diện đối thoại, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh, mang theo ánh nhìn như thể mèo vờn chuột.
"Thành ý?" Lạc Tranh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khóe môi vẫn lạnh nhạt như trước, cất lời, "Tôi cùng Húc Khiên từ Hongkong tới tận Paris, thành ý thế nào chắc Thương Nghiêu tiên sinh cũng nhận thấy rồi. Còn nữa, lựa chọn đối tác chuyên nghiệp là mấu chốt vô cùng quan trọng. Văn phòng luật chúng tôi chỉ trong vài năm ngắn ngủi có thể chiếm được vị trí hàng đầu trong ngành là việc không thể phủ nhận."
Khóe môi Thương Nghiêu lộ rõ vẻ hứng thú, đôi mắt đen thẫm vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt thanh tú như hoa lê của Lạc Tranh. "Được lắm, người phụ nữ này quả nhiên có ý chí chiến đấu!"
"Cho nên..." đợi nàng nói xong, hắn mới mở miệng, hơi kéo dài giọng, tỏa ra hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ, " Tôi sẽ thận trọng suy nghĩ chuyện này. Con người tôi trước giờ vốn rất thích giao thiệp với những người có thành ý."
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Lạc Tranh nghe vậy, hàng lông mày đen nhánh bất giác chau lại.
Ôn Húc Khiên thấy thế, cười cười nói: "Thương Nghiêu, mình tin cậu sẽ thận trọng suy nghĩ về vụ hợp tác này. Đây không giống như việc mua bán bình thường trên thương trường, dĩ nhiên cần phải có thời gian cân nhắc cẩn thận. Hôm nay, chủ đề hợp tác chỉ nói tới đây thôi, chúng ta nhiều năm không gặp, cũng nên vui vẻ ôn lại chuyện cũ chứ?"
"Đúng là chỉ có Húc Khiên hiểu tôi." Thương Nghiêu nở nụ cười thoải mái.
Nhưng trong mắt Lạc Tranh lúc này chỉ nhìn thấy một việc khác
- Người đàn ông kia lúc mới bắt đầu thái độ hết sức qua loa, giờ ngay cả nụ cười cũng không có chút chân thành.
Xem ra, trận chiến này nhất định phải đánh rồi!
***
Khách sạn Park Hyatt Vendom, Paris.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!