Chương 39: Hồi 04 - Chương 10 phần 1

Thương Nghiêu thấy bộ dạng tránh né của Lạc Tranh, cười cười, cũng không tiến lên nữa, ngược lại đem thân thể cao lớn dựa vào tấm nệm của nàng, toàn thân toát ra vẻ lười biếng.

"Hai con rắn này không phải Trúc Diệp Thanh sao? Loại kịch độc như vậy không nên giữ lại bên người."

"Bọn chúng gọi là Thuý Thanh Xà, không phải Trúc Diệp Thanh, chỉ có cô em vợ ngốc nghếch của anh bị người ta lừa thôi." Lạc Tranh quay đầu nhìn hắn, tim bất giác đập rộn lên.

Giờ khắc này, hắn nghiêng người dựa vào tấm nệm, bộ dạng lười biếng mang theo chút tà mị, chưa kể đến dáng vẻ đủ khiến phụ nữ phải xiêu lòng mà ngay ánh mắt hắn đang nhìn nàng lúc này, dường như có chút ý thưởng thức, lại có chút mê đắm như những người yêu nhau lâu ngày.

Vội vàng quay đầu, hơi cụp mắt xuống, Lạc Tranh khẽ nói, "Thuý Thanh Xà còn được gọi là Tiểu Thanh Long. Tuy cũng là rắn nhưng tính tình bọn chúng lại vô cùng ôn hoà, hơn nữa rất nhát người. Bọn chúng khá hướng nội, không dám tấn công người, cũng không cắn người, càng không có độc. Thức ăn của chúng cũng chỉ là mấy con giun, côn trùng nhỏ mà thôi. Còn Trúc Diệp Thanh kia lại là loại rắn cực đẹp cực độc. Rất nhiều người đã nhầm lẫn hai loại rắn này với nhau. Thực ra chúng rất dễ phân biệt.

Thuý Thanh Xà thân hình lớn hơn Trúc Diệp Thanh một chút, Trúc Diệp Thanh con mắt nhỏ, phần lớn là màu vàng, con ngươi có một vằn màu đen, có chút giống mắt mèo, giá trị rất cao. Còn Thuý Thanh Xà mắt màu đen, không có vân, đuôi rất dài."

"Cho nên, tôi thấy em thích hợp nuôi Trúc Diệp Thanh hơn." Thương Nghiêu không biết từ lúc nào đã đứng dậy nhích tới gần, vòng tay ôm nàng từ phía sau, động tác cùng giọng nói tự nhiên hệt như những người yêu nhau, dùng lồng ngực rắn chắc to lớn hưởng thụ thân thể mềm mại của nàng…

"Trúc Diệp Thanh là loài rắn cực đẹp cực độc, mà em... là xà nữ trí mạng, toàn thân phát ra mùi hương quyến rũ hệt như bông hoa anh túc khiến cho tôi động tâm…

Giọng nói trầm thấp của Thương Nghiêu lộ ra ý tán thưởng nồng đậm cùng sự say mê, cúi đầu xuống, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng len vào mái tóc nàng, khẽ di chuyển, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai nhỏ nhạy cảm.

Tâm tư Lạc Tranh chợt loạn nhịp, kể cả lúc trông thấy rắn cũng không đến độ khẩn trương như thấy hắn.

Đẩy hắn ra, Lạc Tranh trở lại bên cạnh chỗ ghép hình, nhẹ giọng nói, "Thương Nghiêu tiên sinh, đây là chỗ tôi ở, tuy chỉ là tạm thời, nhưng ngài cầm chìa khoá lui tới cũng không được thích hợp cho lắm."

Thương Nghiêu nhếch môi cười, không hề quan tâm đến ý châm chọc trong lời nói của nàng, bước lên vài bước, lại ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, tà mị cất tiếng nói, "Tôi lại nghĩ rằng, em sẽ bị chuyện hôm nay doạ cho khóc lớn."

"Sau đó thì sao?" Lạc Tranh nhún vai cười cười, khẽ liếc nhìn hắn, lại thành công tìm được một miếng ghép nữa. Đối với việc hắn xáp lại gần, nàng cũng không hề né tránh, ngược lại rất tỉnh táo đối phó.

Tuy nói căn biệt thự có diện tích khá lớn, nhưng cho dù nàng muốn trốn, cũng không thể chạy trốn tới chân trời, chẳng thà yên tĩnh mà đối diện hết thảy.

"Sau đó tôi có thể đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện trước mặt em, khiến cho em cảm động mà chủ động bày tỏ tình cảm với tôi." Thương Nghiêu cũng không buồn che dấu, ánh mắt loé lên tia tà mị.

Lạc Tranh nghe vậy, khẽ nhếch môi, "Kết quả, khiến cho anh rất thất vọng."

"Em thật khiến cho tôi vài phần kính trọng."Thương Nghiêu cũng thực chân thành nói

"Tôi thấy người muốn được Thương Nghiêu tiên sinh an ủi nhiều không đếm xuể, nơi này đã không thích hợp, chẳng bằng Thương Nghiêu tiên sinh nên đi đến chỗ cần đi thì hơn." Ánh mắt trong veo của Lạc Tranh nhìn chăm chú miếng ghép trong tay, suy nghĩ một chút, thử ghép lại, không đúng, nàng lại tiếp tục tìm kiếm mảnh ghép khác."

"Em đang ghen?" Thương Nghiêu đột ngột hỏi, khoé môi khẽ nhếch lên khi thấy ngón tay đang cầm miếng ghép của Lạc Tranh khẽ run lên.

Lạc Tranh hơi chau mày, sự bình tĩnh vất vả tạo dựng bấy lâu bị lời nói của hắn quấy rầy. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn, hừ lạnh một tiếng, "Thương Nghiêu tiên sinh thấy trò đùa này rất thú vị sao?"

Bất giác bốn mắt nhìn nhau…

Một ánh mắt toát lên sự tà mị không chịu nổi…

Một ánh mắt toát lên sự cơ trí cùng cảnh giác….

Một lúc sau, Thương Nghiêu đột nhiên cười lớn, vươn tay lên, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng đùa bỡn ngón tay nhỏ xinh đang cầm miếng ghép hình, mị hoặc nói nhỏ.

"Tôi cùng cô ta, không có phát sinh bất cứ chuyện gì."

Trong lòng Lạc Tranh bất giác rung động, ngay sau đó liền phản ứng, muốn tránh thoát lại bị hắn ôm càng chặt hơn, đành chịu trận.

"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài không cần giải thích mấy chuyện này với tôi, cho dù ngài cùng Sally tiểu thư có quan hệ như thế nào cũng là chuyện riêng của ngài, không phải ngài có thói quen không đề cập đến chuyện riêng tư hay sao?"

Chiếc cằm nhỏ xinh liền sau đó bị bàn tay đàn ông nâng lên, khiến nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đen thâm thuý nhìn vào bộ dạng mềm mại của nàng, khẽ thở dài. Ngay sau đó, ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại, tham lam vuốt ve…

"Cô bé, tôi có nhắc đến tên Sally sao?"

Một câu này đem tâm tình Lạc Tranh đập tan, nàng bất giác ngẩn người, trong nội tâm nổi lên vẻ lúng túng cùng xấu hổ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!