Chương 37: Hồi 04 - Chương 09 phần 1

Hai ngày yên ả lại trôi qua. Hai ngày nay, Lạc Tranh hệt như một người máy, không ngường làm việc, làm việc. Chỉ có như vậy nàng mới khiến bản thân mình không nghĩ ngợi lung tung. Mà hai ngày này, Thương Nghiêu hình như cũng vô cùng bận rộn, căn bản không nhìn thấy bóng dáng hắn. Vậy cũng tốt, ít nhất nàng cũng không cần phải lo lắng hắn lại đột ngột xông vào phòng làm việc của mình nói mấy lời xấu xa.

Khi Lạc Tranh đang chỉnh sửa lại tài liệu, điện thoại di động bất ngờ rung lên. Nhìn thoáng qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, nàng ấn nút nhận cuộc gọi.

"Chào cô Lạc, tôi là bác sỹ Al, lần trước cô có tới chỗ tôi kiểm tra sức khỏe."

Lạc Tranh đặt tập tài liệu xuống bàn, trong lòng bất giác căng thẳng, "Bác sỹ, kết quả kiểm tra sao rồi?"

"Cô Lạc, sau khi xét nghiệm máu, thời kỳ rụng trứng của cô hoàn toàn bình thường, tạm thời không có dấu hiệu chậm lại. Nhưng mà, hai ngày trước cũng không phải thời kỳ rụng trứng, căn bản không thể nào mang thai."

Lạc Tranh nghe xong, tảng đá trong lòng rốt cục cũng được hạ xuống, "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ."

"Không có gì! Nhưng mà cô Lạc, tôi cũng cần phải nhắc cô một câu. Sau hai ngày nữa sẽ là thời kỳ rụng trứng của cô, nếu như cô muốn có cục cưng, vậy phải tranh thủ cơ hội này." Bác sỹ cho rằng nàng đang rất thất vọng, khẽ lên tiếng trấn an.

Ách...

Lạc Tranh bất giác choáng váng, sắc mặt lộ rõ sự lúng túng. Thật may mắn vì không có ai nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này.

"Vâng... cảm ơn bác sỹ."

Ngắt điện thoại xong, Lạc Tranh bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nàng chưa từng trải qua những việc kiểu này nhưng mà kiến thức tối thiểu cũng biết ít nhiều. Trải qua chuyện đêm đó, nàng cũng không muốn mang thai con của hắn. Vì thế, nàng rất nhanh chóng tìm tới một bệnh viện đáng tin cậy để kiểm tra. Thật may là không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Ngón tay thon dài lùa vào mái tóc đen óng ả, Lạc Tranh nhẹ nhàng xoa bóp da đầu. Hết thảy chuyện tối qua thật quá hoang đường, nàng chỉ mong nó là một cơn ác mộng... Không biết có thể làm được vậy hay không…

Điện thoại di động lại lần nữa vang lên, không cần nhìn màn hình, Lạc Tranh nghe tiếng chuông cũng biết là Ôn Húc Khiên gọi tới.

Mệt mỏi xốc lại tâm trạng rã rời, nhìn màn hình điện thoại liên tục lóe sáng, Lạc Tranh vươn tay cầm lấy điện thoại, trong lòng vô cùng mâu thuẫn...

Nên đối mặt hay trốn tránh đây?

Rốt cục nàng cũng nhận điện thoại

"Húc Khiên..." Lạc Tranh cất tiếng nói nhẹ nhàng, có chút do dự...

"Tranh Tranh, cuối cùng em cũng nhận điện thoại, hai ngày nay em sao vậy? Điện thoại của em luôn không gọi được, hoặc là không có người nghe máy khiến anh rất lo lắng." Giọng nói của Ôn Húc Khiên trước giờ vẫn ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng quẩn bên tai nàng, vô cùng ân cần.

Cổ họng Lạc Tranh như nghẹn lại. Sự ủy khuất, xấu hổ, đau lòng cố đè nén hai ngày nay bất giác ào về. Nàng một mực tránh né điện thoại của Ôn Húc Khiên, sợ hãi nghe thấy tiếng nói của hắn, bởi vì nàng thực sự thấy có lỗi với hắn. Cho tới giờ, nàng cũng không biết phải làm thế nào để đối mặt với hắn.

"Em... gần đây công việc hơi bận." Lạc Tranh đành viện một cái cớ bình thường nhất.

"Bận rộn thế nào cũng phải chú ý thân thể mới được, bệnh của em sao rồi?" Ôn Húc Khiên dịu dàng hỏi.

"Đã khỏe lên nhiều rồi, Húc Khiên, anh không cần lo cho em đâu..." Lạc Tranh bất giác nhớ đến đêm hôm đổ bệnh đó. Nếu Húc Khiên biết được, lúc hắn đang gọi điện, người bạn tốt của hắn lại đang chiếm hữu thân thể nàng, không biết hắn sẽ thế nào?"

Thật đáng mỉa mai!

"Vậy là tốt rồi, hai ngày nay liên tục không có tin của em khiến anh vô cùng lo lắng. Tranh Tranh, tài liệu pháp vụ của tập đoàn RM cần hiệu chỉnh có phải nhiều lắm không?"

Ôn Húc Khiên nhẹ giọng hỏi.

"Vâng..."

"Thấy em khỏe hơn anh cũng yên tâm rồi. Em cũng biết cha mẹ anh rất quan tâm em mà. Vừa nghe nói em ở Pháp bị bệnh, thiếu chút nữa cha mẹ muốn bay sang đó chăm sóc em, may mà anh đã ngăn lại." Ôn Húc Khiên khe khẽ cười thành tiếng.

"Giúp em gửi lời cảm ơn hai bác..." Lạc Tranh lúc này thật không còn tâm trạng hưởng thụ sự quan tâm này.

"Còn nói bậy gì thế, chúng ta sắp kết hôn rồi, cha mẹ đương nhiên càng quan tâm em hơn." Ôn Húc Khiên thanh âm ôn nhu như nước, "Đúng rồi, Tranh Tranh, em đã báo cho bác gái chưa?"

Lạc Tranh sững sờ, một lúc sau mới lên tiếng, "Thực xin lỗi, Húc Khiên... Em.. em quên mất, gần đây có nhiều chuyện quá...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!