Chương 33: Hồi 04- Chương 6 part 2

"Tranh Tranh, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh không quấy rầy em nữa, nếu như muốn nghe giọng anh, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho anh."

"Vâng..." Lạc Tranh đáp một tiếng, vội vàng cúp điện thoại. Còn chưa kịp giãy dụa, bàn tay đàn ông đằng sau đã đẩy tay nhỏ bé của nàng ra, đoạt lấy điện thoại, ném thẳng lên sofa cách đó không xa.

"Đủ rồi!" Lạc Tranh dường như không thể chịu đựng hơn nữa, xoay người giận dữ trừng mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé gắng sức chống đỡ lồng ngực của hắn, "Tại sao anh có thể vô sỉ đến vậy?"

"Tôi vô sỉ?" Thương Nghiêu nở nụ cười hấp dẫn, đem nàng sít sao nhốt chặt, lại đem gương mặt cương nghị vùi vào mái tóc nàng, trầm giọng nói: "Tranh, em hãy tự hỏi lại bản thân mình xem, em thực sự yêu Ôn Húc Khiên sao?"

Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người...

Thương Nghiêu khẽ ngẩng đầu, sống mũi vẫn áp lên mái tóc nàng, cất tiếng nói đầy mê đắm. "Tranh, em là yêu Ôn Húc Khiên, hay chỉ là vì cảm kích anh ta? Trong mắt tôi mà nói, em thực sự đã động lòng với tôi rồi, không phải sao?"

"Không!" Lạc Tranh nét mặt đầy đau khổ, đầu lại càng đau nhức dữ dội, nàng liều mạng lắc đầu, "Xin anh đừng ép tôi nữa! Tôi sắp kết hôn với Húc Khiên rồi, anh không nên nói bậy!"

"Là tôi nói bậy, hay là tôi nói trúng tâm tư của em?" Thương Nghiêu vẻ mặt như có chút thương tiếc, hơi cúi xuống, ngón tay thon dài dùng chút sức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, khẽ đặt lên đó một nụ hôn, nhưng mà lần này lại mang theo nhu tình khiến nàng không thể nào nắm bắt.

"Trở thành người phụ nữ của tôi có gì không tốt? Ít nhất, người trong lòng em là tôi!"

Lạc Tranh tâm tư lại bắt đầu loạn xạ, tận đáy lòng nàng thực muốn làm theo lời hắn nhưng là lý trí lại không cho phép. Không đúng! Hắn cố ý lừa gạt nàng mà thôi!

"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài thích nói thế nào xin tuỳ ngài, nhưng xin ngài lập tức rời khỏi nơi này. Tôi không muốn phải chịu bất kỳ tổn thương nào, dù chỉ là trong lời nói." Lúc này, Lạc Tranh chỉ có thể hạ lệnh trục khách, đầu óc nàng đã choáng váng lắm rồi, không biết lúc nào sẽ ngất xỉu nữa.

"Tổn thương em?" Thương Nghiêu thấp giọng hỏi ngược lại, hai đầu lông mày lộ ra một tia nghi hoặc. Trong nháy mắt nhìn thấy tia cảnh giác trong ánh mắt nàng, nụ cười tà mị trên gương mặt hắn càng rạng rỡ.

"Tôi thương em còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm tổn thương em?" Vừa dứt lời, hắn liền đẩy nàng trở lại chiếc giường mềm mại, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên thân thể nhỏ bé, đem nàng bao phủ hoàn toàn dưới thân hắn.

"Uhm..." Lạc Tranh sợ đến cứng người, còn chưa kịp phản ứng, đã khiến cho đầu lưỡi Thương Nghiêu thừa dịp tấn công.

Hắn ngậm chặt cánh môi mềm mại, đói khát mút lấy sự ngọt ngào trên môi nàng như thể người lữ hành khô cạn tìm được nguồn nước quý giá. Nụ hôn cuồng dã như muốn đem nàng hoà nhập vào từng mạch máu. Điên cuồng kích thích, nhen nhóm lửa nóng khắp toàn thân, cơ hồ muốn đem nàng khảm sâu vào trong thân thể hắn.

Sao lại có thể như vậy?

Lạc Tranh nghĩ muốn đẩy hắn ra, lại bị mùi hoắc hương quen thuộc bao vây, dần dần sự phản kháng của nàng càng trở nên yếu ớt. Tâm tư tuy có chút lạnh lẽo nhưng nhanh chóng bị lửa nóng trên người hoàn toàn vùi lấp.

Ngón tay thon dài linh hoạt chui vào váy ngủ của nàng, làn da mềm mại dưới lòng bàn tay khiến hắn càng thêm khó kìm chế. Không cho nàng thời gian để kịp phản kháng, bàn tay tà nịnh khéo léo kéo xuống đai váy ngủ, ngón tay nhanh chóng theo đó len vào.

Một hồi tê dại nhanh chóng bao trùm toàn thân, thân thể của nàng căng thẳng, mang theo một chút đau đớn, nở rộ dưới lòng bàn tay của hắn.

"Thương Nghiêu... tiên sinh... đừng..." Thanh âm của Lạc Tranh hoàn toàn đứt quãng, sau một khắc, váy ngủ của nàng hoàn toàn bị hắn kéo xuống.

"Không..." Nàng cố gắng phản ứng lại. Nhưng mà vừa rồi hắn không hề cưỡng bách nàng, hơn nữa bản thân nàng còn có chút hợp tác…

"Em rõ ràng thích cảm giác này, vì cái gì còn muốn kháng cự?" Trong mắt Thương Nghiêu hoàn toàn là ý chiếm hữu, đem hai tay nàng cố định ở đầu giường, duỗi ra ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt nàng, "Em có biết, tôi khao khát có được em đến chừng nào…"

Lạc Tranh toàn thân run lên, ánh mắt của hắn không có lừa nàng. Nàng biết rõ, những lời hắn vừa nói tất cả đều là thật!

Thân thể căng cứng, không thể động đậy, Lạc Tranh mặc dù muốn phản kháng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình dưới bàn tay to của hắn đang từ từ nở rộ. Hắn giống như đang vuốt ve báu vật, ngón tay trên da thịt nàng lưu lại từng dấu vết nóng bỏng khiến nàng khẽ run lên, cảm giác run rẩy này len lỏi dần đến đại não, khiến cho nàng cơ hồ mất đi ý thức.

Nàng nằm trên giường, tựa như thánh nữ sắp được đưa lên tế đàn.

Thương Nghiêu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười tà đem quần áo trên người nàng rút đi toàn bộ.

Đập vào mắt hắn là thân thể hoàn mỹ như một bức tượng nữ thần, ngón tay khẽ vuốt ve thân thể nàng bất giác tăng tốc chạy loạn, cảm nhận da dẻ mềm mại, trắng mịn hệt như một đoá sen trắng tinh khiết.

"Đủ rồi..." Lạc Tranh cảm thấy toàn thân run rẩy, thanh âm yếu ớt của nàng lọt vào trong tai hắn lại trở thành một kiểu hấp dẫn trí mạng.

Nàng muốn giãy giụa, kỳ thật nàng có thể giãy giụa, nhưng là... lòng của nàng không cho phép nàng làm như vậy, ít nhất, giờ khắc này, lý trí của nàng đã trôi dạt tận phương nào.

"Tranh, em thật đẹp..." Thương Nghiêu ngoảnh mặt làm ngơ, tự đáy lòng thở dài nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!