Lạc Tranh không thể không thừa nhận, người đang gặp vận xui thì làm chuyện gì cũng không được như ý. Sau khi từ dạ tiệc trở về, đầu óc nàng chỉ có một cảm giác quay cuồng. Sau nửa đêm, toàn thân bắt đầu nóng lên, một lúc sau lại lúc nóng lúc lạnh. Cuối cùng trong cơn mơ màng Lạc Tranh ngủ thiếp đi đến sáng. Khi tỉnh lại, triệu chứng cảm mạo lại càng tăng thêm.
Thân nhiệt đã giảm bớt không có nghĩa là bệnh đã đỡ hơn. Ngược lại, các triệu chứng nghẹt mũi, choáng đầu, chảy nước mắt, cổ họng đau rát như phải bỏng liên tục kéo tới. Có lẽ việc tối hôm qua rơi xuống nước đã châm ngòi nổ, lại thêm chuyện từ khi nàng đến Paris căn bản chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái.
Xem chừng nàng đã bị bệnh thật.
Lạc Tranh là ví dụ điển hình của việc khuất phục thổ nhưỡng. Đương nhiên đó là chỉ thân thể nàng. Còn về mặt tâm lý, nàng tuyệt đối có thể nhanh chóng hoà nhập vào môi trường mới. Nhưng thân thể nàng thực sự không được. Để có thể hoà nhập với hoàn cảnh mới xem ra nàng cần ít nhất vài ngày mới có thể thích ứng một cách thoải mái được.
Lạc Tranh thực sự không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không thể không quyết định ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Hơn nữa, vừa sáng sớm đã có mấy nhân công chạy tới chạy lui trong hoa viên của biệt thự. Hỏi ra mới biết, mấy nhân công này được lệnh trong thời gian ngắn nhất, đem toàn bộ hoa trong vườn dời đi nơi khác.
Lạc Tranh nằm sấp bên cửa sổ, toàn thân vô lực nhìn bóng dáng bận rộn của mấy người nhân công dưới lầu. Chỗ vườn hoa sát cửa sổ kia trước giờ nàng không dám đi qua lối đó, bởi vì phấn hoa sẽ khiến toàn thân nàng không thoải mái. Lạc Tranh còn nhớ rõ đêm đầu tiên Thương Nghiêu đưa nàng tới biệt thự này, nàng liền ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Không ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tới giải quyết vấn đề làm nàng khó chịu.
Nhưng… là ai thông báo cho mấy người nhân công này tới?
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có người đàn ông đó mà thôi!
Nhưng mà…
Lạc Tranh đưa tay đè lên mi tâm, đầu đau nhức dữ dội. Hắn không nên biết chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa mới đúng chứ. Làm sao lại tốt bụng đột nhiên sai nhân công đến di dời vườn hoa như thế này?
Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu cũng không tìm được đáp án, cho đến khi mấy người nhân công rời khỏi, Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi bên cửa sổ. Trong giấc ngủ mơ hồ, nàng cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên, được một đôi tay rắn chắc ôm lấy, liền sau đó, đặt lên chiếc giường mềm mại…
Lạc Tranh chợt bừng tỉnh, mở mắt ra, đôi mắt nàng cùng đôi mắt tà mị như chim ưng của hắn bất giác giao nhau, ý cười khẽ ẩn hiện bên khoé môi hắn, khiến tận đáy lòng nàng nổi lên một hồi rung động khó tả…
Tâm tư của Lạc Tranh theo sự rung động bên khoé môi hắn bất giác càng lúc càng bất ổn….
"Anh..." Nàng có chút thất thần, chưa kịp phản ứng, nói năng hơi lắp bắp, "Anh vào bằng cách nào?"
Thương Nghiêu nhếch môi cười, bàn tay dường như say đắm khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Quên rồi sao? Tôi cũng có chìa khoá nơi này."
Lạc Tranh ngây người mất vài giây. Nàng không thể không thừa nhận, người đang bị bệnh đầu óc rất thiếu sáng suốt. Mãi một lúc sau nàng mới nhớ tới sự thật này, khó chịu hơi nhăn mũi, trừng mắt liếc hắn, "Anh tới đây làm gì?"
Nói xong, ngây ngây ngô ngô bước xuống giường, đi tới chỗ máy pha cà phê trong phòng khách. Vừa mới cầm lấy cái ly, bàn tay đàn ông to lớn từ phía sau đã nhanh chóng đoạt lấy, cánh tay kia vòng qua eo nhỏ của nàng…
"Bệnh vậy rồi còn muốn uống cà phê?" Hắn đem cái ly đặt lại về chỗ máy pha cà phê, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.
Lạc Tranh toàn thân không có sức lực, cũng chẳng thể đẩy hắn ra, đành để mặc hắn tuỳ ý ôm mình. Lấy tay khẽ vuốt khoé mắt hơi đau, nàng khó chịu nói, "Tôi muốn uống gì còn cần anh lo sao?"
Thương Nghiêu không giận mà còn cười khẽ, kéo nàng đến ngồi trên sofa, xoay người đi vào phòng ăn. Lúc trở ra, trên tay cầm thêm mấy cái đĩa, trên mặt bàn ăn không biết đã có thêm mấy món nóng hổi.
"Bệnh vậy rồi còn không quên cùng tôi tranh cãi." Đặt đĩa xuống, hắn thuận thế cũng ngồi ở bên cạnh nàng, cười cười kéo nàng về phía hắn, thái độ vô cùng tự nhiên.
"Ở đây có cháo trắng, gan ngỗng, trứng chiên, salad dưa chuột, còn có nước trái cây đã được giữ ấm. Em đang bệnh, đừng ăn những thứ nhiều dầu mỡ. Chỗ này toàn đồ ăn nhẹ, rất phù hợp với khẩu vị em lúc này."
Lạc Tranh sửng sốt nhìn một bàn đầy đồ ăn bày trước mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Những thứ này… căn bản không thể mua được ở bên ngoài?"
Tại Paris rất khó có thể mua được cháo trắng. Nhưng mà hầu như người Hongkong nào cũng đều ưa thích món này, Lạc Tranh cũng không ngoại lệ.
Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, "Đây là những thứ tôi tự làm cho em."
A…
Lạc Tranh đầu óc có chút hỗn loạn không theo kịp ý tứ của hắn, "Anh làm? Không phải vừa nấu xong sao? Anh đến đây bao lâu rồi? Tại sao tôi không biết gì hết?"
"Tôi đến từ lúc em thiếp đi bên cửa sổ." Thương Nghiêu đưa tay kéo nàng ôm vào trong ngực, bàn tay đưa lên sờ trán nàng, "Tối hôm qua sốt rất cao?"
"Ừ." Lạc Tranh khẽ xoa xoa mũi. Cảm giác bị nghẹt mũi thật khó chịu, nàng chỉ đành dùng miệng để thở.
"Sao lại nghiêm trọng thế này? Em ngoan ngoãn ăn sáng xong, tôi lập tức đưa em tới bác sỹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!