Chương 13: Hồi 03- Chương 05

Chương 5: Yên tâm, hắn say rồi "Phụ nữ? Cậu thấy cô ấy có điểm nào giống phụ nữ? Phụ nữ người ta phải dịu dàng, nhỏ nhẹ, cô ấy thì sao?" Ôn Húc Khiên không ngừng lải nhải, lại uống thêm một ly rượu trắng, sau đó giữ chặt Thương Nghiêu...

"Thương Nghiêu à, nhớ kỹ, tìm bạn gái nhất định không được chọn người mạnh mẽ, nhất là những cô nàng chỉ biết đến sự nghiệp."

Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười, "Người con gái mạnh mẽ cũng có nét đáng yêu của mình." Nói xong, cầm lấy chai rượu, lại rót cho Ôn Húc Khiên thêm một ly. 

"Đáng yêu? Rồi cậu sẽ thấy mệt muốn chết!" Rượu vào lời ra, Ôn Húc Khiên đã trở nên lắm lời, "Cô ấy ở trước mặt người khác thì làm bộ thanh cao, nằm trên giường nào khác gì gái điếm chứ?" 

Thương Nghiêu đang rót rượu bỗng khựng lại, nhíu mày nhìn thoáng Ôn Húc Khiên, nhưng vẫn không nói gì. 

"Cô ấy trước mặt mình còn làm ra vẻ nữa là. Lúc nào cũng luôn miệng nói là muốn giúp mình, thực ra là vì chính cô ấy mà thôi. Đừng tưởng mình không biết, mấy năm trước cô ấy có thể nhanh chóng thành danh là nhờ lợi dụng tình cảm của một thanh niên mà thu lấy bằng chứng." Ôn Húc Khiên cầm lấy ly rượu, lại uống một hơi cạn sạch. 

Thương Nghiêu mỉm cười nhưng đôi mắt dần chuyển lạnh như băng, trở nên u ám bất định, cười nhạt nói, "Húc Khiên, cậu uống nhiều quá rồi." 

"Không có... mình... không có say." Ôn Húc Khiên vung tay lên, liền sau đó, đổ gục xuống bàn ăn.

Thương Nghiêu đặt ly rượu xuống, đôi mắt đen tà mị cuồng dã như chim ưng chuyển hướng nhìn về phía phòng ngủ...

***

Trong phòng ngủ, Lạc Tranh đứng ở ban công, nước mắt lã chã tuôn rơi...

Đã bao nhiêu năm nay, nước mắt của nàng tưởng như đã khô cạn, như thể tuyến lệ đã hỏng. Từ khi cha Lạc Tranh xảy ra chuyện, nàng đã không còn khóc nữa, bởi vì nàng không có thời gian. 

Không có thời gian để khóc, không có thời gian để nhớ nhung, không có thời gian để yếu ớt! Thời gian của nàng tất cả đều dành cho tòa án, vụ án, không ngừng dốc sức vì người đàn ông kia xây dựng sự nghiệp. 

Nhưng mà hành vi của Ôn Húc Khiên hôm nay chẳng khác nào nhát dao đâm nát cõi lòng nàng, tuy biết là do hắn uống rượu say, lời nói của người say không nên cho là thật, thế nhưng trong lòng Lạc Tranh không khỏi cảm thấy chua xót, đau đớn. 

Cho dù nàng có kiên cường đến đâu, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một phụ nữ, mà đã là phụ nữ, tất sẽ có lúc yếu đuối. 

Ôn Húc Khiên hôm nay giống như người xa lạ, xa lạ đến mức khiến nàng hoàng sợ, thậm chí khiến nàng bất giác nhớ lại những ký ức đã muốn quên lãng...

Sau lưng, tiếng bước chân đàn ông càng lúc càng gần...

Ngay sau đó, Lạc Tranh liền cảm thấy một đôi bàn tay đàn ông to lớn vòng qua eo ôm lấy nàng từ phía sau, cùng lúc đó mùi rượu thoang thoảng bao vây hơi thở của nàng, khiến lòng nàng bất giác chấn động, toàn thân run lên khe khẽ. 

"Anh còn vào đây làm gì? Không phải bạn bè mới là trên hết sao? Em chưa bao giờ biết anh lại có một bộ mặt đáng ghét như vậy!" Nàng nghẹn ngào cất tiếng, mang theo sự giận hờn cùng oán trách. 

Kỳ thật nàng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhưng vừa rồi anh thực sự đã đi quá đà. 

Cánh tay đàn ông kia càng thêm khép chặt lại, như muốn bù đắp, xoa dịu những ủy khuất của nàng...

"Buông tay, anh ra ngoài với bạn anh đi!" Lạc Tranh tuy là tức giận, nhưng vẫn rất yêu Ôn Húc Khiên, thấy anh hành động như vậy liền hiểu anh có ý xin lỗi, nhưng ngoài miệng vẫn tức giận nói, "Húc Khiên, em là bạn gái của anh, sao anh có thể nói em như vậy?" 

"Nếu như... tôi không muốn buông em ra thì sao?" Sau lưng, tiếng cười khẽ của đàn ông vang lên, kinh hoàng rơi vào bên tai nàng, vòng tay càng siết chặt lấy chiếc eo thon, làm cho người con gái trong lòng phải tựa hẳn vào lồng ngực vạm vỡ của hắn. 

Mùi hoắc hương quen thuộc tà mị tiến lại gần mới khiến Lạc Tranh có lại phản ứng, nàng quay phắt lại, đối mặt với cặp mắt thâm sâu như báo đen, đang mỉm cười của Thương Nghiêu... 

Hồi 3: Đêm mộng mị

Tim Lạc Tranh như ngừng đập, ngay sau đó kinh hoàng thở gấp, dùng hết sức đẩy hắn ra. 

Một lời không nói, nàng bước tới mở toang cửa...

"Đi ra ngoài!" Hắn đã bức nàng đến ranh giới cuối cùng, dáng vẻ của hắn tựa hồ không có chút men say, vô cùng đáng sợ...

Nhìn vẻ mặt Lạc Tranh đầy cảnh giác đứng cách đó không xa, Thương Nghiêu như thể bị chọc cười, từng bước tiến tới gần, tới trước mặt nàng liền dừng lại...

"Vì sao cứ trốn tránh tôi như vậy?" Hắn giơ bàn tay ra, vươn qua gương mặt nhỏ nhắn, trực tiếp chống lên cánh cửa đằng sau nàng, đẩy mạnh một cái, "Rầm!" cửa phòng lại lần nữa bị đóng lại...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!