Mạc Tiểu Nghiêu cầm theo thẻ phòng, đẩy cửa bước ra, cánh cửa sau lưng cô tự động đóng lại cái "cạch". Cô đi dọc theo hành lang yên tĩnh, khi đi qua phòng Khương Yển thì do dự một chút, cuối cùng vẫn không gõ cửa.
Đến gần khu vực thang máy, Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện chiếc thang máy đưa họ lên vẫn dừng ở đó, không biết là có người vừa mới sử dụng hay là chưa có ai gọi thang.
Mạc Tiểu Nghiêu bước tới ấn nút xuống, cửa thang máy mở ra, cô bước vào, đưa tay ấn nút số 4, đứng yên ở cửa chờ thang máy đi xuống.
Cô nhớ cửa hàng miễn thuế nằm ở khu vực trung tâm tầng 4, ngoài ra ở tầng này còn có bể bơi trong nhà ở mũi thuyền và nhà hàng B ở đuôi thuyền.
Du thuyền tận thế có tổng cộng 13 tầng, 1111 phòng, bao gồm phòng thường, phòng hướng biển, phòng ban công và phòng suite. Phòng được phân dựa trên điểm cống hiến, hiện tại Mạc Tiểu Nghiêu vẫn chưa biết điểm cống hiến là gì, nhưng đoán rằng có thể liên quan đến màn chơi trong "Gametoday".
Ngoài phòng nghỉ cơ bản, du thuyền có bốn nhà hàng chính nằm ở mũi và đuôi thuyền, từ tầng 3 đến tầng 6. Ngoài ra còn có khu BBQ ngoài trời ở mũi thuyền tầng 7 và cửa hàng miễn thuế đặc biệt ở đuôi thuyền tầng 7, các cửa hàng này chỉ thanh toán bằng đồng vàng.
Cửa hàng miễn thuế ở tầng 4 là cửa hàng miễn phí, cũng là nơi Mạc Tiểu Nghiêu muốn đến để mua sắm, sau khi cân nhắc đến việc có thể sẽ phải tham gia vào những màn chơi tương tự như trước, cô muốn mua một đôi giày thể thao thật thoải mái.
Khi thang máy đến tầng 4, Mạc Tiểu Nghiêu bước ra đi dọc theo hành lang bên trái, rẽ trái ở ngã rẽ, trước mắt cô là hàng loạt các cửa hàng được thiết kế theo kiểu mở. Mỗi cửa hàng đều có nhân viên phục vụ là NPC, vẻ ngoài của họ có hơi khác biệt so với những NPC mặt bạch tuộc.
Có lẽ đây là nữ, Mạc Tiểu Nghiêu đoán, tuy làn da của họ cũng là màu xanh xám kỳ dị nhưng ít nhất trên mặt không có xúc tu, nhìn đỡ ghê sợ hơn.
Song… Những xúc tu đó lại được "chuyển" lên trên đầu, thỉnh thoảng nó sẽ thò ra từ chiếc mũ đồng phục màu đỏ, giây sau lại được chính chủ nhân của nó tùy tiện nhét vào.
Chắc từ giờ mình sẽ không dám ăn mực nướng nữa.
Trong cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, hàng hóa được sắp xếp gọn gàng trên giá và trong tủ kính. Mạc Tiểu Nghiêu đảo mắt nhìn một lượt, nhận ra có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng thế giới, từ mỹ phẩm, quần áo, túi xách… đều có đủ cả.
Cô không phải là người chạy theo xu hướng thời trang, không phân biệt được đâu là hàng mới nhất, cũng không có hứng thú lắm với những thứ này.
Lúc nguy hiểm cận kề, mang túi xách hàng hiệu có tác dụng gì không? Còn chẳng bằng đeo một chiếc balo vải, ít nhất có thể chứa thêm hai chai nước.
Khi đi ngang qua một cửa hàng nước hoa, Mạc Tiểu Nghiêu dừng lại vài giây, trong cửa hàng ngoài nhân viên phục vụ NPC ra còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này có khuôn mặt ưa nhìn, dáng vóc yêu kiều, cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch mà Mạc Tiểu Nghiêu không thể nào học theo được.
Lúc này người phụ nữ đang đưa tay lên ngửi mùi hương trên cổ tay, có lẽ là vừa mới thử nước hoa xong. Lúc ngẩng đầu lên, cô ta vô tình bắt gặp ánh mắt của Mạc Tiểu Nghiêu nên mỉm cười lịch sự với cô, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục xem các loại nước hoa trên kệ.
Đúng là xinh đẹp.
Đó là suy nghĩ của Mạc Tiểu Nghiêu sau khi người phụ nữ kia rời đi, ngay cả một người mắc chứng sợ giao tiếp như cô cũng không nhịn được muốn tiến lên bắt chuyện, huống hồ là những người đàn ông khác.
Nhưng dù sao đây cũng là bệnh, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ ngẩn người ra vài giây rồi đi tiếp, cho đến khi dừng lại trước một cửa hàng bán đồ thể thao.
Cô chọn hai đôi giày thể thao vừa chân, lại lấy thêm vài chiếc áo phông và quần thể thao, dù sao cũng cần phải có quần áo để thay mà. À, lát nữa phải tìm xem có cửa hàng đồ lót nào không, nếu không thì ngại chết.
Còn băng vệ sinh… Mạc Tiểu Nghiêu không muốn nghĩ đến nữa, trong phần phụ lục của "Cẩm nang du lịch" có ghi chú, "dì cả" sẽ không ghé thăm cho đến khi du thuyền cập bến.
Nói cách khác, phụ nữ trên thuyền sẽ không có kinh nguyệt, cũng sẽ không thể sinh con.
Mạc Tiểu Nghiêu không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng cô thì không mấy quan tâm. Từ khi có loại di chứng đau thương kia, cô đã không có ý định làm ảnh hưởng đến người khác nữa.
Dù sao thì, việc không sinh con là bất khả kháng, chỉ mong hồn thiêng của bố mẹ trên trời sẽ tha thứ cho cô.
Dù đang suy nghĩ miên man nhưng tốc độ lấy quần áo của Mạc Tiểu Nghiêu không hề chậm trễ. Cô tùy tiện chọn mấy bộ quần áo vừa mắt, cộng thêm mấy bộ bra thể thao, ôm hết đến trước quầy thu ngân rồi đặt chúng lên quầy.
Cô nhân viên đầu mực râu cá đưa tay về phía Mạc Tiểu Nghiêu, cô phản ứng một chút mới nhớ ra thủ tục mua sắm vật phẩm trong quyển giới thiệu, nhanh chóng đưa tay vào túi lấy thẻ phòng đưa cho NPC. Sau khi NPC kiểm tra xong, cô ấy giơ hai tay làm dấu gạch chéo trước ngực, tỏ vẻ thẻ này không quẹt được.
Thấy Mạc Tiểu Nghiêu ngơ ngác, NPC đầu mực râu cá không nói lời nào, chỉ khép mở miệng vài lần, chẳng lâu sau, một thủy thủ mặt bạch tuộc xuất hiện bên ngoài cửa hàng.
"Thưa cô, cô có cần giúp đỡ gì không?" Thủy thủ mặt bạch tuộc cúi đầu chào Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó mới nhận lấy thẻ phòng từ chỗ cô nhân viên đầu mực râu cá, nhìn lướt qua rồi nói: "Thẻ phòng của cô chưa tiến hành liên kết thân phận, xin vui lòng liên kết để có thể sử dụng trên thuyền."
Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, nhớ lại phía sau phần giới thiệu về du thuyền quả thực có nhắc đến vấn đề này. Chẳng qua cô nghĩ sau khi mở cửa phòng là đã tự động liên kết nên không đọc kỹ, giờ xem ra hẳn là còn thủ tục khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!