Tô Vạn Phúc không giữ họ lại, chỉ dặn dò họ nghỉ ngơi thật tốt, bảy giờ tối tập trung tại nhà hát nhỏ này, sau đó ông ta vui vẻ dẫn đám lâu la rời đi.
Nhạc Âm cảm thán: "Ông Tô này nhiệt tình thật đấy, giá mà ai cũng như ông ta thì tốt."
Khương Yển vỗ vai anh ta, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tôi không rõ ông ta có nhiệt tình thật hay không, nhưng tôi biết anh rất ngây thơ."
"Hả?" Nhạc Âm ngơ ngác, quay sang nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, hy vọng cô giải thích giúp.
Vì tinh thần yêu quý động vật quý hiếm, Mạc Tiểu Nghiêu tốt bụng giải thích cho anh ta: "Không phải ai cũng tốt bụng như anh, chúng ta đâu có quen biết ông Tô đó, sao ông ta biết chúng ta lên thuyền khi nào? Nếu biết, thì biết bằng cách nào? Nếu không biết, vậy có vẻ không phải là tình cờ gặp."
Nhạc Âm suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu. Cuối cùng, vì tin tưởng đồng đội từng vào sinh ra tử, anh ta quyết định đi theo Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Hỏi xong, Nhạc Âm thò tay vào túi quần sau lấy ra một tấm thẻ màu đen: "Tôi ở phòng 8003, tầng 8, phòng hướng biển."
Khương Yển lấy thẻ của mình ra khỏi túi áo khoác, nói ngắn gọn: "Phòng 8027, tầng 8."
Nhạc Âm nhìn sang Mạc Tiểu Nghiêu, thấy cô cũng lấy thẻ ra thì ghé lại nhìn: "Phòng 8019, tầng 8, tuyệt, chúng ta ở cùng tầng này."
"Vậy đi thôi." Khương Yển bước ra khỏi nhà hát, nhìn quanh bốn phía, thấy thang máy tham quan gần quán bar giữa trung tâm: "Về phòng tìm manh mối trước đã, đừng có nghe lời nói một phía của ông Tô kia."
Mạc Tiểu Nghiêu không có ý kiến, Nhạc Âm cũng vậy, ba người ra khỏi nhà hát, men theo thảm đỏ trải trên sàn đi đến thang máy tham quan, Khương Yển bấm nút lên.
Cách họ một lối đi nhỏ là sảnh chờ rộng rãi hơn đôi chút, hai bên trái phải có bốn thang máy đủ để phục vụ hành khách, tránh tình trạng đông đúc bất tiện khi lên xuống.
Lúc này không phải giờ cao điểm, thang máy tham quan dừng ở tầng 3 chỉ sau vài giây. "Ding dong", cửa mở, đón Mạc Tiểu Nghiêu và hai người bạn đồng hành bước vào.
Thang máy ngắm cảnh cũng giống như những cái Mạc Tiểu Nghiêu từng thấy ở trung tâm thương mại, chỉ là kích thước lớn hơn một chút, phần lối vào hẹp hơn, trông giống như một cái lọ miệng loe bụng thon. Hiện tại trong thang máy chỉ có ba người họ, tất nhiên là đều chọn đứng sát phía có kính, vừa chờ thang máy đi lên vừa quan sát bên ngoài.
Phía đối diện với vách kính thang máy là quán bar dưới giếng trời, diện tích khá rộng rãi, có thể chứa cùng lúc hơn trăm người khiêu vũ trên sàn. Màu sắc trang trí cũng không u ám, khác hẳn với hình dung của Mạc Tiểu Nghiêu về một con thuyền du lịch tận thế. Ngược lại, nó giống với một chiếc du thuyền thông thường hơn, đèn đuốc sáng trưng, kết hoa rực rỡ, tràn ngập không khí vui mừng.
NPC phục vụ đứng trong quầy bar, thỉnh thoảng lại pha chế đồ uống cho khách, nếu như không nhìn đến khuôn mặt bạch tuộc của anh ta, Mạc Tiểu Nghiêu gần như cho rằng mình đang ở trên một chiếc du thuyền bình thường.
Từ tầng 3 lên tầng 8 cũng chỉ mất có hai mươi giây, trung bình mỗi tầng 4 giây. Cửa thang máy mở ra, Mạc Tiểu Nghiêu theo mọi người đi ra ngoài, đảo mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra dường như tầng này chỉ có phòng nghỉ, không có khu vực giải trí nào.
Hai bên cửa thang máy là một hành lang thông nhau, đối diện cửa thang máy, đi qua một khoảng sảnh chờ rộng chừng ba mươi mét vuông cũng là một hành lang thông nhau.
Ba người ngầm hiểu ý, mỗi người đi về một hướng, tìm kiếm vị trí phòng của mình.
Bên phía Mạc Tiểu Nghiêu chọn là dãy phòng 8081 đến 8120, cô nghiêng đầu nhìn sang phía Khương Yển đang đứng ở bên kia hành lang, đối phương lắc đầu.
"8121 đến 8160." Khương Yển vừa nói vừa đi về phía hành lang đối diện: "Xem ra tầng này có tổng cộng 160 phòng."
Mạc Tiểu Nghiêu thầm tính toán, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đang định lên tiếng nói số phòng như vậy có vẻ không khớp với số người trên thuyền, bỗng nghe thấy Nhạc Âm gọi họ từ phía đối diện.
"8001 đến 8040, bên này."
Nói xong, Nhạc Âm đi trước dẫn đường, trong hành lang yên tĩnh vắng lặng không thấy bóng dáng vị khách nào khác, ngay cả tiếng động trong phòng cũng không nghe thấy, không thể xác định được là phòng trống hay có người.
"Tới rồi." Đi được vài bước, Khương Yển dừng lại, số phòng được đánh từ mũi thuyền đến đuôi thuyền theo thứ tự chẵn lẻ, 8040 là phòng đầu tiên ở đầu hành lang bên này, phòng 8027 của anh chỉ cách đó vài bước.
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, phòng cô là 8019, phải đi thêm một đoạn nữa: "Bảy giờ gặp."
"Bảy giờ gặp." Khương Yển đáp lại, gật đầu với Nhạc Âm, sau đó quẹt thẻ phòng, đi vào phòng 8027.
Hai người tiếp tục bước trên dải thảm mềm mại, Nhạc Âm vừa đi vừa lướt tay lên giấy dán tường màu vàng nhạt, cùng Mạc Tiểu Nghiêu đến tận cửa phòng cô: "Haiz, hai người thì tốt rồi, phòng ở gần nhau, còn tôi phải đi tận xuống cuối hành lang."
Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến lời than thở của Nhạc Âm, dùng thẻ phòng mở cửa rồi bước vào, ném lại một câu "bảy giờ gặp" cho Nhạc Âm, sau đó không chút lưu luyến đóng cửa lại trước ánh mắt ai oán của anh chàng.
Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Mạc Tiểu Nghiêu mới dám thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!