Chương 6: Đường đua trong sương mù 6

Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẵng, song lần này thì không, hoặc nên nói, may mắn là không.

Nếu tốc độ quá chậm, chắc chắn sân khấu nhỏ sẽ không đi được xa trên đường ray mà là trượt ngược trở xuống. Nếu tốc độ bình thường, đó mới là điều đáng sợ nhất, họ sẽ bị mắc kẹt ở gần đỉnh, một là phải lùi lại, hai là rơi xuống.

Tốc độ của sân khấu nhỏ chở Mạc Tiểu Nghiêu rất nhanh, gió tạt vào mặt khiến cô không thể mở mắt, mũi gần như không thở nổi, chỉ có thể há miệng ra hỗ trợ. Cô chưa từng ngồi tàu lượn siêu tốc cho nên không thể so sánh tốc độ hiện tại là bình thường hay không bình thường, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.

Thôi đằng nào cũng đã mở miệng, không hét vài tiếng thật lãng phí.

"Aaaaaaaaaa!!!"

Trong tiếng hét chói tai, sân khấu nhỏ lao vun vút trên đường ray, Mạc Tiểu Nghiêu cũng chẳng buồn đếm xem đã đi được bao lâu, một mình cô gánh vác tiếng hét của cả ba người.

Sau đó, cô phát hiện ra sân khấu nhỏ đã đi đến đỉnh cao nhất, lúc này đầu của cô đang chúc xuống dưới giống như Nhạc Âm và Khương Yển.

Ba người có tư thế tương tự nhau, đều dùng tư thế hít đất để luồn tay qua khe hở của lan can, sau đó nắm chặt lấy thanh lan can gần đầu mình nhất.

Vì đang ở tư thế dốc ngược nên chân của họ gập thành góc chín mươi độ, bám chặt vào mặt sàn sân khấu nhỏ, dùng sức lực của hai chân để giảm bớt áp lực cho cánh tay.

Mạc Tiểu Nghiêu cố gắng ưỡn eo, ép sát người vào lan can, hơi thả lỏng cánh tay để lan can nằm gọn trong khuỷu tay, mượn sức lực của tay chân để treo mình trên sân khấu nhỏ như một con Koala.

Họ đã treo ở đây ít nhất ba giây rồi, tim Mạc Tiểu Nghiêu đập thình thịch, mặt đỏ bừng vì căng thẳng và máu dồn lên não.

Cô nhìn sang Khương Yển, trạng thái của anh cũng không khác cô là bao, rõ ràng cũng là người ít vận động, nhìn cách anh treo như thế là biết đã cố gắng hết sức.

Vậy nên họ còn phải treo ở đây bao lâu nữa? Nếu cứ treo mãi như vậy, chi bằng buông tay để rơi thẳng xuống cho xong chuyện.

Tất nhiên suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, tay chân Mạc Tiểu Nghiêu vẫn cố hết sức bám chặt lấy sân khấu nhỏ, có thể câu giờ được lúc nào hay lúc ấy.

Đúng lúc này, một bóng đen chợt bay vụt qua trước mặt bọn họ, che khuất nguồn sáng không biết từ đâu chiếu đến.

Phản ứng đầu tiên của Mạc Tiểu Nghiêu là lũ quái vật đã đuổi kịp, song nhìn kỹ lại thì không phải. Đó là một người bị con thằn lằn bay nắm lấy vai, đang lơ lửng trước mặt bọn họ.

Hình như là một chiếc "xe" đơn, Mạc Tiểu Nghiêu nhớ mình đã từng nhìn thấy thứ này nhưng vì nó ở quá xa nên cô không có ý định chạy đến đó, trong lòng còn từng nghĩ không biết là ai may mắn như vậy, có thể giành được một chiếc "xe bay".

Giờ phút này nhìn lại, Mạc Tiểu Nghiêu chẳng còn chút ghen tị nào nữa, người bị thằn lằn bay nắm lấy vai đã bê bết máu, hai bên vai bị móng vuốt sắc nhọn của nó xuyên thủng, nói là nắm chi bằng nói là nó đang treo người đàn ông đó trên móng vuốt như treo một miếng thịt khô.

Tay chân của người đàn ông đó đều đã biến mất, vết thương ẩn giấu dưới lớp quần áo rách nát, quần áo đẫm máu dính chặt vào da thịt, nhìn từ bên ngoài không thể nào biết được là do đâu mà ra. Tuy nhiên, từ dáng vẻ thê thảm này cũng có thể đoán được, chắc chắn là anh ta bị thương sau khi vào đây.

Chỉ không biết là do lũ quái vật tấn công hay là do con thằn lằn bay đang nắm lấy anh ta gây ra. Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu lờ mờ có suy đoán, cô thầm may mắn vì mình đã chọn đúng "xe", ít nhất là không gặp phải nguy hiểm như vậy.

Khuôn mặt người đàn ông méo mó vì đau đớn nhưng anh ta không thể thốt ra một lời nào, chỉ có thể há miệng nhìn về phía họ. Nhìn khẩu hình có vẻ như đang cầu cứu, đáng tiếc là ba người họ tự lo cho bản thân còn chưa xong, có lòng nhưng không giúp nổi.

Hay nói đúng hơn, chỉ có Nhạc Âm là có lòng muốn cứu người, còn hai người kia ngay cả ý nghĩ muốn cứu người cũng không có.

Thời gian trôi qua từng chút một, khoảng mười giây sau, lại có thêm vài chiếc "xe" từ lối vào lao lên đường ray, và khi mọi người tưởng rằng họ sắp đâm vào nhau thì chúng lại lần lượt xếp hàng ngay ngắn. Bởi vì đường ray hình xoắn ốc là hình tròn, những chiếc "xe" chưa đi đến đỉnh cao nhất sẽ không phải chịu cảnh treo ngược người như nhóm của Mạc Tiểu Nghiêu.

Mạc Tiểu Nghiêu lướt mắt nhìn qua, phát hiện những chiếc "xe" này đều là "xe" di chuyển trên mặt đất, còn những chiếc chổi bay, trực thăng mini mà cô nhìn thấy trước đó đều đã biến mất.

Tại sao lại như vậy?

Trong lúc chờ đợi, Mạc Tiểu Nghiêu vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía bầu trời mù mịt, sau đó cô chợt sững người, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Nếu những người đó cho rằng mình đã cướp được "xe bay" có thể tự do bay lượn, tự tin bay lên độ cao không nên đến, e rằng bọn họ đã bị màn sương mù kỳ dị này nuốt chửng không còn một mẩu xương.

Còn lý do tại sao người bị thằn lằn bay tóm được vẫn bình an, có lẽ là vì con thằn lằn bay có ý thức sinh tồn của riêng mình. Nó biết rõ độ cao nào là nguy hiểm, vì sự an toàn của bản thân, nó sẽ tránh những khu vực nguy hiểm đó.

Những người khác có được "xe" bay thì đều là "xe" không có sự sống, cần phải tự mình điều khiển. Nếu không quan sát kỹ lưỡng mà lao thẳng về phía trước thì cũng chỉ có thể trách bản thân mình xui xẻo thôi.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời. Đến khi lấy lại tinh thần, cô phát hiện màn sương mù đang chuyển động, dường như có ý muốn tản ra. Cô rùng mình, vội vàng dời mắt nhìn sang người đồng đội Khương Yển của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!