Trò chơi "Bốn góc" là một trò chơi rất đơn giản, nhưng cũng vô cùng dễ trở thành trò chơi chết chóc.
Nói một cách dễ hiểu, trò chơi này được thực hiện trong một căn phòng càng tối càng tốt, kéo rèm hay tắt đèn đều được. Bốn người chơi đứng ở bốn góc tường, quay lưng vào tường, không được nhìn ra phía sau.
Sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người sẽ di chuyển theo thứ tự đã quy định trước, có thể đi theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ, ví dụ như người A đi đến chỗ người B, trong quá trình di chuyển không được phát ra tiếng động lớn, cũng không được nói chuyện.
Khi đến phía sau người B, người A sẽ vỗ vai người B, sau đó đứng im tại vị trí của người B. Người B sẽ tiếp tục di chuyển đến chỗ người C, vỗ vai người C.
Cứ như vậy, khi người D đi đến chỗ của người A, về lý thuyết vị trí đó sẽ không có ai. Thế nên khi đến nơi, người D sẽ ho một tiếng sau đó tiếp tục di chuyển đến chỗ cũ của người B
- hiện tại là vị trí của người A, tiếp tục vòng chơi mới.
Nếu trong quá trình chơi không có ai ho nhưng vòng chơi vẫn tiếp tục, thì đồng nghĩa với việc người thứ năm đã xuất hiện.
Đương nhiên ai cũng hiểu, người thứ năm mới xuất hiện kia chắc chắn không phải người.
Trước đây Khương Yển chưa bao giờ quan tâm đến những câu chuyện nhảm nhí này. Anh biết đến trò chơi "Bốn góc" là nhờ một lần nghe lén được mấy cô đồng nghiệp thích xem phim ma bàn tán. Hôm đó trong giờ nghỉ, anh vô tình nghe thấy họ nói về một bộ phim ma vừa ra rạp, thấy tình tiết có vẻ thú vị nên đã tìm xem thử. Nhưng sau khi xem xong trò chơi "Bốn góc" trong phim, anh chỉ thấy nội dung nhạt nhẽo, diễn xuất khoa trương nên đã bỏ dở.
Theo như thỏa thuận trước đó, Khương Yển di chuyển dọc theo con đường được ánh sáng xanh lục chiếu rọi dưới chân, không một tiếng động, không gặp bất cứ trở ngại gì. Thậm chí đến cả bóng của anh cũng không hề xuất hiện trên con đường không phản xạ lại chút ánh sáng nào này.
Điều này không đúng.
Khương Yển bỗng nhận ra chẳng biết từ lúc nào nước suối nóng ngập đến bậc thang đã biến mất. Đôi chân trần không đi dép của anh không còn được nước suối ấm áp bao bọc nữa mà tiếp xúc trực tiếp với không khí lạnh lẽo.
May mà dù không khí ẩm thấp khiến anh bất an nhưng cơ thể chỉ mặc độc một bộ đồ bơi vẫn ấm áp. Khương Yển đoán có lẽ là do tác dụng của chút rượu vừa uống, không biết là sẽ duy trì được bao lâu.
Thanh tiến độ của suối nước nóng trước mắt lại bắt đầu di chuyển, tốc độ vẫn giống như trước, ước chừng khoảng bảy phút nữa sẽ chạy hết thanh, đồng nghĩa với việc hoàn thành nhiệm vụ nhỏ "Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng". Đến lúc đó, dù không dụ được ma ra, họ cũng có thể vượt qua bức tường vô hình ngăn bên ngoài suối nước nóng để rời khỏi đây theo cách thỏa mãn điều kiện chiến thắng thứ nhất.
Chỉ mong có thể kiên trì đến lúc đó, cũng hi vọng mấy người khác có thể nghĩ đến việc kéo dài thời gian.
Vừa nghĩ, Khương Yển vừa chậm rì rì đi về phía trước, anh không dám thật sự dừng lại hoặc là rời khỏi con đường ánh sáng xanh lục kỳ quái u ám giống như đi thông tới địa ngục này.
Bốn phía quá tối, chẳng nhìn thấy được gì nên anh không biết rốt cuộc bên cạnh có xuất hiện thứ lạ không. Mà cũng đâu còn cách nào, thiếu ánh sáng phản chiếu, tầm nhìn của con người cũng co lại bằng kích thước con ngươi, dù được "Bánh quy may mắn" tăng cường thị lực nhưng anh vẫn chưa mạnh đến mức đột phá giới hạn của bản thân.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước, Khương Yển chậm rãi di chuyển bước chân, đi về phía Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu cực kỳ bình tĩnh đứng yên trong góc không nhúc nhích, cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại rơi vào trạng thái hưng phấn kỳ dị.
Đó là một loại cảm giác khó mà diễn tả được, bóng tối vô biên khiến cô nhắm mắt lại, các giác quan trở nên nhạy bén hơn trong phút chốc, cô có thể phân biệt được mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí, ngoài ra còn có mùi ẩm ướt đến từ vách tường của hang động.
Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần của Khương Yển ở phía sau lưng mình, cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy xuống từ vách đá ẩm ướt, thậm chí cô còn hoài nghi mình có thể phân biệt được tiếng hít thở của người đứng trong góc.
Và cả tiếng "lạch cạch" rất nhỏ đột nhiên vang lên kia.
Đương nhiên, cũng có thể tất cả những điều này chỉ là ảo giác của cô.
Mạc Tiểu Nghiêu không biết tại sao lại như vậy, thậm chí không thể suy nghĩ thấu đáo, đợi đến khi Khương Yển vỗ bàn tay ấm áp lên vai, cô càng kinh ngạc hơn khi nhận ra dường như có thứ gì đó đang điều khiển cả cơ thể của mình.
Rõ ràng, cô không muốn đi nhanh như vậy.
"Lõm bõm."
"Lõm bõm."
Chân trần tiếp xúc với vũng nước đọng trên băng ghế đá màu xanh lục phát ra tiếng vang rất nhỏ, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy không ổn, rõ ràng vừa nãy lúc Khương Yển đi tới, cô không hề nghe thấy âm thanh tương tự.
"Lõm bõm."
"Lõm bõm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!