Có kỹ năng của Nhạc Âm, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đánh giá lại hang động này một lần nữa. Trong hang chỉ có duy nhất một hồ nước lớn, bên ngoài hang có một con đường nhỏ, bên đường cũng có một hồ nước, nhìn qua có vẻ như là một ngã rẽ lựa chọn giữa hai bể.
Mạc Tiểu Nghiêu hỏi Nhạc Âm: "Cậu dựa vào đâu để phán đoán vậy?"
Nhạc Âm bước vào hang đá, đưa hai tay chỉ về phía hồ nước và con đường nhỏ: "Đi đường này hay là đi đường kia, trực giác của tôi đều nói là có thể đi được. Nếu đã như vậy, phải chăng là đang nói cho chúng ta biết suối nước nóng này có thể ngâm được?"
"Tiện thật đấy." Mạc Tiểu Nghiêu bước đến, cẩn thận xem xét tấm bảng giới thiệu bên cạnh hồ nước một lần nữa, đọc kỹ từng câu từng chữ. Đúng như lời Nhạc Âm nói, không thể nào dựa vào những thông tin ít ỏi này để tìm ra cạm bẫy nằm ở đâu.
Nghĩ một lúc, Mạc Tiểu Nghiêu lấy hộp gỗ nhỏ đựng bài bói toán từ trong túi xách ra. Vì phải vào màn chơi nên trước đó cô vẫn chưa rút bài, buff trên người Nhạc Âm cũng biến mất sau khi vào màn chơi, xem ra hệ thống không công nhận những buff nhận được bên ngoài màn chơi.
Nếu đã như vậy thì bây giờ thử vận xem thế nào.
"Chờ đã." Khương Yển ngăn không cho Mạc Tiểu Nghiêu rút bài, lắc đầu: "Đừng rút vội, tránh rước thêm phiền phức."
Lỡ rút phải thẻ Hung, điều kiện kích hoạt là ngâm suối nước nóng thì sao?
Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút, thấy Khương Yển nói có lý. Tuy cô chưa chắc sẽ xui xẻo đến mức rút trúng thẻ Hung như anh nhưng ai mà biết được? Tuy nhiên, nếu cứ vậy thì hộp bài này chẳng khác nào đồ bỏ đi, làm cô thấy nhiệm vụ phụ đó thật lãng phí.
Khương Yển nhìn ra suy nghĩ của Mạc Tiểu Nghiêu, an ủi: "Cứ giữ lại đi, tôi có cảm giác sẽ dùng đến."
Mạc Tiểu Nghiêu cười gượng cất thẻ bài đi, chỉ vào suối nước nóng: "Xuống thôi ha? Hai mươi đến bốn mươi độ, chắc không đến nỗi bị luộc chín hay đóng băng đâu nhỉ?"
Theo như cách của tên xui xẻo kia, chạm vào mép nước chắc là không được tính. Nếu không thì loại bẫy này quá dễ né tránh, hệ thống sẽ không để lỗ hổng lớn như vậy.
Chưa đợi Khương Yển trả lời, Nhạc Âm đã cười với hai người rồi đi thẳng đến bậc thang, bước xuống nước trước, chẳng cho họ thời gian phản ứng.
"Xuống đi, không sao đâu." Nhạc Âm ngâm cả cơ thể mũm mĩm trong nước, cảm nhận nhiệt độ dễ chịu của suối, cười rạng rỡ với Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển: "Có cả thanh tiến độ kìa, chắc là đợi đến khi nào đầy mới được ra ngoài."
Khương Yển thở dài trước sự thiện lương của Nhạc Âm. Anh hiểu Nhạc Âm muốn thăm dò giúp mọi người nên mới giành xuống trước. Dù đã xác nhận nhiều lần là không có vấn đề gì nhưng người đầu tiên xuống nước bao giờ cũng phải chịu rủi ro cao hơn.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng nghĩ vậy. Cô nhìn Nhạc Âm một ái thật sâu, chậm rãi bước xuống hồ ngồi lên bậc thang xi măng nhô ra cạnh anh ta, nơi này hẳn là để cho mọi người ngồi nghỉ.
Khương Yển cũng xuống theo. Ba người ngồi cạnh nhau, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một thanh tiến độ chỉ mình họ nhìn thấy, phía sau còn có dòng chữ "Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng 0/1".
"Coi như uổng công mua rượu rồi." Khương Yển cảm thán. Nhìn thấy dòng chữ này, anh đã hiểu ra. Chữ "say" ở đây chỉ là một cách miêu tả mỹ miều, không cần phải uống rượu thật, chỉ cần ngâm đủ thời gian là được: "Trên này ghi rõ là hàng đã bán, miễn đổi trả."
"Vậy thì uống thôi." Nhạc Âm đề nghị: "Giữ lại cũng chẳng làm gì, nhìn mà tiếc."
Trên đường đi anh ta đã biết giá của vò rượu bé bằng bàn tay này, cũng thấy xót ruột. Bởi tổng số tiền của ba người gộp lại chỉ có hai ngàn năm trăm tệ, giờ khi không lại mất toi năm trăm rưỡi, bảo sao anh ta không tiếc.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng thấy đề nghị này không tồi, bèn bảo Khương Yển mở lớp giấy đỏ bọc bên ngoài ra, rồi vỗ nhẹ lớp niêm phong bằng đất cổ xưa, lần lượt rót đầy ba chén nhỏ. Vò rượu lập tức cạn đáy, có thể nói là rất ít.
Nhạc Âm nâng cốc: "Tới, cụng nào!"
Khương Yển cụng ly với anh ta: "Vì ta còn sống?"
Mạc Tiểu Nghiêu cũng nâng cốc chung vui: "Vì ta còn sống!"
"Cạch!" Ba cái cốc chạm vào nhau, sau đó mỗi người nhấp một ngụm. Mạc Tiểu Nghiêu cảm nhận được luồng nhiệt nóng rực lan từ cổ họng xuống dạ dày, hai má ửng hồng. Bụng cô ấm áp, mắt như được phủ một lớp kính lọc vô hình, nhìn gì cũng thấy đẹp như chốn thần tiên.
Ngoài ra, Mạc Tiểu Nghiêu còn để ý thấy thanh tiến trình trước mặt đang tăng lên theo tốc độ nhanh gấp mười lần so với ban nãy. Nếu như với tốc độ chậm chạp lúc trước, có lẽ họ phải ngâm đủ hai tiếng mới được ra khỏi suối nước nóng. Nhưng giờ có rượu hỗ trợ, chỉ cần mười phút là thanh tiến trình sẽ đầy, hiệu quả vô cùng khả quan.
"May mà không phí tiền." Đương nhiên Khương Yển cũng nhìn thấy thanh tiến trình, trong lòng rất vui vì ít nhất cũng không uổng phí số tiền bỏ ra, đúng là đắt xắt ra miếng, chứ ai biết được cái hồ nước nóng chết tiệt này có gây ra rắc rối gì nếu họ ở lâu quá không?
Mặt Nhạc Âm cũng đỏ bừng, mắt sáng rực, trông có vẻ như đã say khướt, há miệng nói chuyện mà như thể lưỡi nặng trịch: "Rượu này mạnh thật, không biết bao nhiêu độ nữa."
Mạc Tiểu Nghiêu tiện tay cầm vò rượu bên cạnh lên, lần này cô xem xét cả đáy vò lẫn bên trong nhưng vẫn không thấy ghi gì. Trước giờ cô gần như chưa từng động đến rượu bia, nếu nói là đã uống thì cũng chỉ là mấy loại đồ uống có ba đến gần bốn độ. Còn loại rượu mạnh như thế này thì là lần đầu tiên cô uống, nên hoàn toàn không phân biệt được là bao nhiêu độ.
Vì lý do công việc, Khương Yển từng nếm thử không ít loại rượu, từ bình dân đến cao cấp, từ rượu vang đỏ, vang trắng, đến bia, tất cả đều có đủ. Nhưng anh cũng không thể nhận biết được độ cồn của loại rượu này, chỉ thấy nó thơm ngon, êm dịu, hương vị rất tuyệt. Hơn nữa hiệu quả hỗ trợ cực kỳ rõ rệt, anh thấy hơi hối hận vì đã mua ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!