Cả Khương Yển lẫn Mạc Tiểu Nghiêu đều không nghi ngờ gì về quyết định của Nhạc Âm, cũng không yêu cầu anh ta triển lãm kỹ năng của mình mà dành cho anh ta sự tin tưởng tuyệt đối.
Tất nhiên một phần là vì bản khế ước không làm hại lẫn nhau nhưng nguyên nhân chính vẫn là họ coi trọng Nhạc Âm, nếu anh ta đã nói như vậy thì chứng tỏ khu suối nước nóng trong tòa nhà này không an toàn.
"Đổi chỗ khác đi, vẫn còn hai nhà nữa mà." Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng, ngẩng đầu phân biệt phương hướng, sau đó dựa theo cuốn sổ quảng cáo du lịch trong trí nhớ, dẫn đầu đi đến khu suối nước nóng thứ hai.
Ba người dạo bước trong thị trấn cổ kính, cư dân và du khách xung quanh đều mặc trang phục cổ trang, Mạc Tiểu Nghiêu không có nhiều kiến thức về mảng này, tới tên gọi cụ thể của từng bộ quần áo cũng không biết, chỉ đành phán đoán dựa trên phong cách, nhìn thoáng qua có vẻ khá giống trang phục của người thời Đường.
Tính ra du khách và cư dân ở đây khá dễ phân biệt, cư dân và nhân viên phục vụ đều là tạo hình bộ xương, còn du khách thì đa dạng hơn, không phải loại NPC bóng mờ từng thấy trong rạp xiếc hay con người bình thường, mà là những con yêu quái hình dáng kì dị, trông giống những loài được mô tả trong Liêu Trai Chí Dị.
Mặc dù bề ngoài hơi đáng sợ nhưng Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy vẫn khá tốt, ít nhất nhìn rất sống động, không giống đám NPC bóng mờ cứ cách một phút sẽ lặp lại cuộc sống nhàm chán được thiết lập sẵn.
Cân nhắc đến những thông tin mình nắm giữ và những thứ như Danh thiếp của gã Hề, Mạc Tiểu Nghiêu có lý do để nghi ngờ rằng thị trấn suối nước nóng này không phải là một màn chơi thông thường, mà là nơi nghỉ dưỡng dành cho "cư dân thế giới quái vật" tựa như gã Hề.
Nếu đúng như vậy, cô có thể tìm người hỏi thử xem rốt cuộc địa chỉ trên danh thiếp của gã Hề là ở đâu, có khi sẽ nghe ngóng được thêm nhiều thông tin và bí mật liên quan đến thế giới này.
Mạc Tiểu Nghiêu chia sẻ suy đoán và những việc muốn làm cho Khương Yển và Nhạc Âm nghe, cả hai đều cho rằng suy nghĩ của cô rất có lý.
"Vậy tìm cơ hội hỏi thử xem, nhưng đừng ép buộc cũng đừng để lộ thân phận, phải xác nhận không có nguy hiểm rồi hẵng làm." Khương Yển dặn dò Nhạc Âm và Mạc Tiểu Nghiêu, càng ngày càng thấy mình giống người cha già lúc nào cũng phải lo lắng cho con cái: "Tình báo có thể từ từ thu thập, mạng sống mới là quan trọng nhất."
Nhạc Âm không ngừng gật đầu, Mạc Tiểu Nghiêu thì lạnh mặt không đáp, cô đã nhìn thấy vài người ăn mặc giống họ đi ngang qua, đều là những gương mặt xa lạ, chắc là người của những đoàn khác. Cũng có một số người không vội vã di chuyển mà quẩn quanh ngắm nghía những gánh hàng rong, đoán chừng là đang tìm hiểu xem có món đồ nào có thể mang ra khỏi màn chơi hoặc là tăng thêm buff gì đó hay không.
Mạc Tiểu Nghiêu có thể nghĩ đến, đương nhiên những người khác cũng có thể nghĩ đến, có lẽ lần này phải xem ai có điều kiện tài chính tốt hơn hoặc ai nhanh tay hơn, bởi những người có thể sống yên ổn đến bây giờ đều không phải kẻ ngốc... Không đúng, vẫn có người ngốc thật.
Ngay trước mắt bao người, ở góc đường có hai tên ngốc không biết thuộc đội nào đang vây quanh một gã xui xẻo không rõ lai lịch, uy h**p ép người nọ giao tiền, xem ra lúc mua đồ người nọ đã để lộ tiền bạc.
Khương Yển liếc mắt nhìn sang, dò hỏi: "Có cần nhúng tay vào không?"
Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu, Nhạc Âm im lặng, vì vậy ba người coi như không nhìn thấy gì, phớt lờ tín hiệu cầu cứu của người xui xẻo kia. Dù sao cũng không quen biết, có thể làm gì được họ chứ?
Thế nhưng sau khi rời đi một đoạn, Nhạc Âm đột ngột nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Khương Yển: "Hả?"
Nhạc Âm bèn giải thích: "Tôi cảm thấy chúng ta nên báo cảnh sát, cô nghĩ mà xem, ban nãy cũng đã nói muốn trở thành du khách đạt chuẩn thì phải suy xét đến mọi khía cạnh chứ. Vậy nên nếu đứng trên lập trường của thị trấn suối nước nóng, chẳng phải chuyện giúp đỡ cảnh sát ngăn chặn những sự kiện xấu có thể giúp chúng ta được đánh giá cao hơn à?"
Đây là một ý tưởng khá mới lạ, Mạc Tiểu Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy Nhạc Âm nói có lý, quan trọng hơn nữa là cô nhớ đường như trong cuốn sổ tay du lịch có nhắc đến một địa điểm tên "phòng tuần tra".
"Vậy đến đó xem sao, nếu suy đoán của chúng ta chính xác, sau này cũng biết nên làm gì." Mạc Tiểu Nghiêu nhớ lại phương hướng, chỉ về phía bên trái: "Hình như là ở bên đó, không xa lắm. Bạn học ơi, cậu có muốn đi đường đó không?"
Nhạc Âm nhìn mấy con đường trước mặt, lắc đầu: "Nhiều đường quá, đợi đến khi nào chỉ còn hai lựa chọn thì tôi sẽ nói."
"À, được." Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, vừa đi về phía phòng tuần tra vừa lẩm bẩm: "Lời gợi ý cho nhiệm vụ chính màn chơi 1,5 sao đã mập mờ tới vậy, không biết màn chơi 2 sao, 3 sao sẽ ra sao nữa? Có khi nào còn tối nghĩa hơn không ta?"
Khương Yển trầm mặc một lát, cảm thán: "Nghĩ nhiều cũng vô ích... Cứ đi rồi sẽ đến."
Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt, bước nhanh hơn để cách xa tên giả gái sầu muộn kia.
Chờ khi đến phòng tuần tra, họ thuật lại sự việc cho anh cảnh sát xương khô đồng thời miêu tả kỹ kiến trúc xung quanh hiện trường, cảnh sát xương khô nở nụ cười tán thưởng.
"Các vị đúng là những du khách ưu tú đã góp phần bảo vệ sự yên bình cho thị trấn suối nước nóng này, tôi sẽ thông báo cho hướng dẫn viên của mọi người để khen thưởng."
Ba người nhìn nhau, cũng không khách sáo, để lại tên và số hiệu đoàn xong mới rời khỏi phòng tuần tra.
Nhạc Âm rất vui vì đề nghị của mình được mọi người hưởng ứng, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu hiện lên nụ cười rạng rỡ, anh ta kéo Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, hỏi: "Hay là chúng ta tiếp tục đi làm việc tốt đi?"
Mạc Tiểu Nghiêu sởn gai ốc, cô cảm thấy màn chơi lần này khiến cho đồng đội của mình trở nên kỳ quái cả đôi, bèn rút vội tay áo ra khỏi tay Nhạc Âm, lắc đầu: "Không được, chúng ta đi suối nước nóng thôi, sắp trưa rồi, dù sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ chính trước đã, đừng vì nhặt hạt vừng mà bỏ hạt thóc. Hiện chúng ta đã có thêm điểm cộng, tốt hơn những người khác rất nhiều rồi."
Nhạc Âm cũng chỉ bất chợt nổi hứng, vừa thấy Mạc Tiểu Nghiêu phản đối cũng không cứng đầu nữa, theo cô đến trước cửa khu suối nước nóng thứ hai. Lần này anh ta không cảm thấy có gì khác thường, ba người lần lượt bước vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!