Trước khi Khương Yển bùng nổ, Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm đã kịp thời khống chế biểu cảm, một người nghiêm mặt, một người giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tạo một nhóm trò chuyện trước đã." Nhạc Âm gãi gò má phúng phính: "Tôi không ở lại đây lâu được, phải về sớm, không biết bạn cùng phòng của tôi có dễ ở chung không nữa."
Khương Yển chỉ mong họ mau chóng tìm việc gì đó làm để chuyển hướng sự chú ý, nên vừa nghe Nhạc Âm nói vậy lập tức lấy điện thoại mở ứng dụng nhắn tin duy nhất ra, tìm chức năng tạo nhóm tạm thời, cuối cùng mời hai người họ vào: "Lần này có điện thoại, tiện hơn nhiều."
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn vỏ điện thoại màu hồng phấn với họa tiết trái tim thiếu nữ trên tay Khương Yển, im lặng quay đầu lấy điện thoại của mình ra chấp nhận lời mời, sau đó mới lên tiếng nói với Nhạc Âm: "Anh về nhanh đi, đừng thu hút sự chú ý. Nhớ kỹ phải che giấu thân phận, tốt nhất là ít nói vài câu, đừng bất cẩn tự chơi chết mình đấy. Lát nữa chúng ta bàn bạc thêm trên nhóm."
Nhạc Âm đáp lại xong xách hành lý đi về phía cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài thấy không có ai mới nhẹ nhàng rón rén đi ra, chạy nhanh mấy bước trên hành lang rồi mới trở về tốc độ bình thường, đi về phía phòng 218 của mình.
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn Khương Yển, chớp mắt: "Tôi mộng du hay giết người lắm đấy."
Khương Yển giơ hai tay làm động tác đầu hàng: "Tôi đảm bảo sẽ ngoan ngoãn không làm gì, tuyệt đối không bước qua ranh giới."
Mạc Tiểu Nghiêu hài lòng trước sự thức thời của anh, mỉm cười chỉ vào chiếc giường đơn cạnh cửa sổ: "Tôi ngủ bên này."
Khương Yển không có ý kiến gì: "Ừm." Nói rồi anh suy nghĩ một chút, đặng bảo: "Dọn đồ trước đã, xem coi có gợi ý gì nữa không, được chứ?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu đồng ý, tiện tay nhắn kế hoạch tiếp theo cho Nhạc Âm, bảo anh ta dọn dẹp trước, chuẩn bị lát nữa đi suối nước nóng.
Cũng giống như trên du thuyền, hành động qua quýt chỉ tổ chuốc lấy diệt vong, Mạc Tiểu Nghiêu vừa lục lọi đồ đạc trong ba lô vừa suy nghĩ về nội dung nhiệm vụ chính, cảm thấy có gì đó không giống mọi khi.
Nội dung nhiệm vụ chính lần này quá mập mờ, hai câu đầu còn dễ hiểu nhưng vế sau "làm một du khách đạt chuẩn", rốt cuộc là có ý gì?
Thế nào là một du khách đạt chuẩn? Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu cũng không chắc chắn, là tuân thủ trật tự hay giữ gìn vệ sinh chung, không chen lấn xô đẩy hay không tự ý tách đoàn, hoàn thành tất cả các trò chơi?
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ hoài không ra, thấy Khương Yển đang ở bên cạnh bèn thuận miệng hỏi: "Anh nghĩ thế nào là một du khách đạt chuẩn?"
"Cái này phải xem xét từ phương diện nào." Khương Yển đau đầu nhìn mấy chiếc váy trong túi, cố tìm một chiếc quần dài nhưng không có.
Mạc Tiểu Nghiêu bỏ quần áo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Là sao?"
Khương Yển cũng ngồi xuống mép giường, đưa tay chỉ vào quần áo trong tay Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó cầm một bộ đồ của mình đưa qua: "Hay là chúng ta đổi đồ đi, tôi muốn mặc quần, váy cho cô đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu liếc cô gái nhỏ nhắn trước mặt, cũng không vạch trần, mỉm cười đưa quần và một chiếc áo phông cho anh: "Cầm lấy, có điều tôi khuyên anh nên vào nhà vệ sinh thử trước đã."
Ừm, vóc dáng cô thuộc dạng mảnh mai, còn cô nàng mặt tròn Khương Yển không chỉ sở hữu gương mặt phúng phính đáng yêu mà vóc người cũng khá đầy đặn
- không phải béo, mà là đầy đặn.
Khương Yển không hiểu, nhận quần áo vui vẻ đi vào nhà vệ sinh, nhưng chỉ một lát sau lại xụ mặt đi ra. Người khác không biết, nhưng trong mắt anh ngoại trừ khuôn mặt là của con gái, những bộ phận khác trên cơ thể đều là của anh, không có gì thay đổi.
Hệ thống không ác đến mức thật sự nhét anh vào cơ thể một cô gái, mà chỉ dùng một loại ảo ảnh đặc biệt khiến mọi người nhìn anh là con gái mà thôi.
Cho nên quần áo của Mạc Tiểu Nghiêu đưa anh vốn không mặc vừa, còn quần áo của cô gái mặt tròn thì có thể, có lẽ là do hệ thống ràng buộc, anh mặc vào rất vừa vặn.
Rốt cuộc là dựa trên nguyên lý gì, Khương Yển không muốn biết, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành màn chơi chết tiệt này, sớm thoát khỏi ảo ảnh đáng ghét ấy!
Mạc Tiểu Nghiêu vờ như không nhìn thấy sắc mặt của anh, nhắc lại câu hỏi vừa rồi: "Vừa rồi anh nói phải xem xét từ phương diện nào là ý gì?"
Khương Yển cũng tạm thời gác lại vấn đề ảo ảnh, ngồi xuống giường nghiêm túc phân tích cho cô nghe: "Một hành khách tuân thủ trật tự, không quấy rối có thể xem là khách hàng đạt chuẩn với khách sạn, nhưng nếu phân tích từ góc độ của hướng dẫn viên du lịch thì chỉ mỗi vậy thôi vẫn chưa đủ..."
"Tôi hiểu rồi! Phải tiêu nhiều tiền!" Trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu bỗng lóe lên tia sáng: "Nếu sau này có yêu cầu mua sắm, chúng ta phải cố gắng tiêu nhiều tiền, lấy lòng cô ta, đồng thời tuân thủ quy tắc hoàn thành tất cả các trò chơi, trải nghiệm hết tất tần tật mọi thứ được nêu ra, kể cả khi phải tự trả tiền."
Khương Yển gật đầu tán thưởng: "Đúng vậy. Tuy chỉ là suy đoán nhưng tôi cảm thấy phân tích của cô rất có lý."
"Để tôi soạn tin nhắn báo cho bạn học Đinh Đào." Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến lời khen ngợi của Khương Yển, lấy điện thoại bị chôn bên dưới đống quần áo trên giường ra, cúi đầu soạn tin nhắn gửi vào nhóm, nói hết suy đoán của bọn họ cho Nhạc Âm, sau đó rủ anh ta đi suối nước nóng.
Nhạc Âm nhanh chóng trả lời, nói năm phút nữa sẽ xuống, mọi người tập hợp ở sảnh tầng một là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!