"Cẩn thận!"
Con ngươi Mạc Tiểu Nghiêu co rút, tay không dám ngừng chơi đàn. Cô vội vàng nghiêng người, điều khiển sân khấu nhỏ né tránh con quái vật trong gang tấc.
Trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch giống như nhịp trống của Nhạc Âm, thần kinh căng như dây đàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm con quái vật, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo của nó.
"Vãi, cái quái gì thế này?" Nhạc Âm không nhịn được chửi thề, anh ta đang quay lưng về phía sau, nếu không phải Mạc Tiểu Nghiêu đổi hướng thì hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Bấy giờ khi nhìn thấy hình dáng con quái vật, anh ta sợ đến mức suýt nữa ném cả dùi trống đi. May mà Khương Yển bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nếu không chắc chắn anh ta đã làm thật rồi.
"Tập trung!" Khương Yển vừa kéo Nhạc Âm vừa lướt trên phím đàn đầy thành thạo. Dường như đối với anh, chơi một bản nhạc đơn giản như vậy mà phải dùng đến hai tay thì quá là quá lãng phí.
"Cảm ơn, cảm ơn." Nhạc Âm lấy lại tinh thần, rụt cổ một cái rồi tiếp tục tập trung vào nhịp điệu, không dám quay đầu lại nữa, chỉ mong sân khấu nhỏ có thể chạy nhanh hơn để thoát khỏi con quái vật phía sau.
Nghĩ thì hay lắm, song thực tế lại phũ phàng.
Con quái vật với làn da kim loại kia nhanh nhẹn một cách kỳ lạ, nó không chạy trên mặt đất như những loài động vật bốn chân thông thường mà thi thoảng lại nhảy lên màn sương mù bao quanh đường đua, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào trong màn sương.
Mỗi khi như vậy, nó sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, mà lúc này màn sương như có thực thể trở thành điểm tựa cho con quái vật.
Hình như móng vuốt của con quái vật đã bám vào thứ gì đó trong màn sương, trở thành điểm mượn lực, sau khi hai chi sau khỏe mạnh cũng bám chắc, nó chợt bay lên không trung, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với mục tiêu bằng cú nhảy xa gần hai mươi mét chỉ trong tích tắc.
"Nó đuổi kịp rồi!" Mạc Tiểu Nghiêu ngoái đầu nhìn con quái vật, nhưng cũng không dám quay đầu lại quá lâu, con đường phía trước đã xuất hiện khúc cua, có vẻ như càng về sau sẽ càng nhiều khúc cua hơn.
Cô không thể để sân khấu nhỏ đâm vào màn sương mù! Tuy không nhìn thấy bên trong có gì nhưng trực giác mách bảo cô, kết quả khi đi vào đó chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhạc Âm đang gõ trống dồn dập theo giai điệu "Chúng ta cùng chèo thuyền nào" như sực nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Không phải "xe" của chúng ta có lớp bảo vệ à? Vừa rồi người phụ nữ kia còn không lên được mà, có phải..."
"Phẹt!"
Con quái vật há miệng phun ra một bãi nước màu xanh lam, rơi xuống sàn sân khấu nhỏ ăn mòn tạo thành một cái lỗ nhỏ.
Sắc mặt Nhạc Âm trở nên khó coi, bãi nước kia vốn nhắm vào anh ta, nếu không phải Mạc Tiểu Nghiêu kịp thời quay đầu, phô ra động tác khiến suýt thì trật cả eo để điều khiển sân khấu nhỏ né tránh linh hoạt, chỉ cần chậm một chút thôi, Nhạc Âm không chết cũng bị thương.
"Chỉ né tránh thôi không được, phải phản công." Khương Yển vẫn không ngừng tay, bù lại lỗi lầm do Nhạc Âm gây ra vì sợ hãi. Sân khấu nhỏ lao về phía trước với tốc độ 140km/h nhưng vẫn không thể nào bỏ rơi kẻ truy đuổi phía sau.
Lời nhắc nhở của Khương Yển khiến Mạc Tiểu Nghiêu đang hoảng loạn cũng dần bình tĩnh lại, cô lập tức nhớ đến phương thức tấn công mà hệ thống đã nói.
"Mic!"
Sân khấu nhỏ di chuyển với tốc độ cao không hề vững vàng, hơn nữa Mạc Tiểu Nghiêu còn phải chú ý điều khiển phương hướng, quan sát xem phía trước có khúc cua hay không. Cô gần như phải làm ba việc cùng lúc, vừa cố gắng giữ vững vừa nhanh chóng tiếp cận mic ở phía trước sân khấu.
"Aaaaaaaaaa!" Cô thử hét vào mic, xem có phải là đòn tấn công bằng sóng âm giống như cô tưởng tượng hay không.
Thử nghiệm có hiệu quả, một vòng tròn năng lượng hình lưỡi dao gió thường thấy trong anime lấy sân khấu nhỏ làm tâm lan ra xung quanh, trong đó có một lưỡi dao quét trúng con quái vật đang đuổi theo phía sau.
Dưới ánh mắt mong đợi của Khương Yển, con quái vật chỉ bị cản trở một chút, tốc độ hơi chậm lại chứ không hề bị thương. Ngược lại, đòn tấn công không đau không ngứa này càng khiến nó thêm tức giận.
Con quái vật gầm lên giận dữ, âm thanh khác với lúc trước, nghe hơi giống tiếng sói tru gọi đồng loại. Ngay sau đó, tốc độ của nó chợt tăng lên, móng vuốt cào trúng sân khấu vài lần để lại những vết xước đáng sợ.
Theo định luật Murphy, nếu một việc có khả năng trở nên tồi tệ hơn, cho dù khả năng đó nhỏ đến đâu thì nó cũng sẽ xảy ra.
Vài giây sau tiếng gầm của con quái vật, trong màn sương mù vang lên những tiếng hú đáp lại, không biết vì sao, lúc này màn sương mù như mỏng đi, có thể nhìn thấy lờ mờ vài bóng dáng giống hệt con quái vật kia.
"Hát tiếp đi!"
Sắc mặt Khương Yển cũng thay đổi, nửa năm trước anh đã nhận được giấy báo tử ghi rõ thời gian cụ thể từ chỗ bác sĩ. Trải qua quá trình tự điều chỉnh, anh đã coi nhẹ sống chết, cũng dặn dò xong hết chuyện về sau, vốn định tranh thủ thời gian còn lại đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp của thế giới này nhiều hơn một chút...
Ai ngờ Trái đất bất ngờ nổ tung chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!