Mạc Tiểu Nghiêu mua tất xong lại đợi thêm một phút, nhìn thấy trên kệ hiện thêm trang bị mới, cô im lặng vài giây rồi lại mua tiếp.
Ừm, món hàng bổ sung được gọi là "Một chiếc tất khác", có thể xếp chồng với chiếc trước đó để trong túi đồ.
Mạc Tiểu Nghiêu lại đợi thêm một phút, lần này hàng hóa được bổ sung nhiều hơn, giá cả cũng hợp lý hơn, tóm lại là không mua nổi, bốn số 0 và sáu số 0 thì có gì khác biệt chứ?
Bước ra khỏi cửa hàng miễn thuế đặc biệt, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn đồng hồ, rẽ vào nhà hàng B ở đuôi thuyền tầng 4. Trên thuyền không có thiết bị liên lạc, nếu không hẹn trước thời gian và địa điểm thì mỗi lần tìm người đều phải chạy khắp con thuyền.
Vì vậy trước đó ba người đã thống nhất, trước khi nhà hàng khác mở cửa, nếu muốn ăn cơm thì sẽ đến nhà hàng B ở đuôi thuyền tầng 4, biết đâu có thể gặp nhau. Đương nhiên, có gặp hay không cũng không sao, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
Ra khỏi thang máy không xa là lối vào nhà hàng, ngày thường nơi đây người ra người vào tấp nập, lưu lượng rất lớn, tuy đông người nhưng không hề chen chúc. Hôm nay không biết tại sao lại có rất nhiều người đứng chặn ở cửa nhà hàng, còn lớn tiếng ồn ào, có vẻ rất kích động.
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn đám đông trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn một số người đứng trên cầu thang hóng hớt, sau đó cô lặng lẽ tìm một chỗ khuất tầm nhìn nhưng vẫn có thể quan sát, dựa vào tay vịn vểnh tai nghe ngóng cuộc tranh luận bên kia.
Một trong những gã đàn ông to lớn đứng chặn cửa lên tiếng, thái độ cực kỳ thiếu kiên nhẫn, rõ ràng những lời này đã được gã lặp lại vô số lần: "Mọi người vây quanh ở đây cũng vô ích, tôi nói lại lần nữa! Từ hôm nay trở đi, nơi này do bang Mãnh Hổ chúng tôi và LW hợp tác bao trọn, chỉ có người của chúng tôi mới được vào ăn cơm. Lão đại nói rồi, lương thực khan hiếm, trước khi đến Trạm bổ sung phải hạn chế số lượng cung ứng, trên thuyền không nuôi người rảnh rỗi!"
"Bang Mãnh Hổ thì ghê gớm lắm hả, chúng tôi là người của phái Hợp Hoan đấy!" Một thanh niên hét lên, vẻ mặt đầy bực bội.
Gã đàn ông chặn cửa cũng không tức giận, phẩy tay như đuổi ruồi: "Phái Hợp Hoan đã chiếm nhà hàng A ở đuôi thuyền tầng 3, tức tầng ngay dưới kìa. Đi đi đi, đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa, chị Hoa lão đại của các người cũng đồng ý với thỏa thuận này rồi."
Nghe vậy, tên thanh niên do dự một lát, người bạn đồng hành bên cạnh kéo cậu ta lại nói nhỏ vài câu, thế rồi hai người chen ra khỏi đám đông đi về phía cầu thang nơi Mạc Tiểu Nghiêu đang đứng.
"Vậy còn chúng tôi thì sao?" Hai người đàn ông trung niên vốn đứng ở phía trước, thấy người của băng Mãnh Hổ nói như vậy bèn vội vàng hỏi: "Anh Bảo có nói người của "Tuổi Già Chí Lớn" chúng tôi ăn cơm ở đâu không?"
Gã đàn ông nọ: "Phe hai người ở đầu thuyền tầng 5, đi nhanh đi, lão đại của mấy người đang ở đó đấy."
Dứt lời, những người vây quanh lại giải tán một đám, đồng thời cũng có người của họ từ nơi khác đến muốn chen vào ăn cơm, cảnh tượng vẫn hỗn loạn như cũ. Phần lớn những người sống sót trên du thuyền lúc này đều đã biết lương thực khan hiếm, số lượng cung cấp có hạn, họ sợ mình đến muộn một bước sẽ phải chịu đói, ai nấy đều chen lấn xô đẩy vô cùng lo lắng.
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ thầm, nếu không phải có thiết lập "đồ ăn thức uống mang ra khỏi nhà hàng sẽ biến mất", e rằng rất nhiều người sẽ mang theo đồ đựng đến để dọn sạch nhà hàng mới chịu thôi.
Đương nhiên, nếu thực sự được phép, cô nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Nhìn thêm một lúc, Mạc Tiểu Nghiêu không đi thang máy nữa mà leo cầu thang lên thẳng tầng 5, sau đó đi đến nhà hàng C ở đầu thuyền.
Lúc này cô đã biết, trên thuyền có bốn nhà hàng, không tính đến nhà hàng cao cấp tạm thời không mở cửa với bên ngoài thì ba nhà hàng còn lại đã bị chia cắt sạch sẽ. Nơi này là tầng 5, nơi ăn cơm của phe Tuổi Già Chí Lớn và những người chơi đơn lẻ.
Bảo Hoành đang ngồi ở bàn gần cửa ra vào nhất, đồ ăn trước mặt rất đơn giản, chỉ là một bát mì bò nóng hổi.
Trong nước súp đậm đà là những sợi mì dai dai, miếng thịt bò lớn được cắt thành hình khối vuông vắn, nửa đặt trên mì nửa ngâm trong nước, lại rắc thêm hành lá thái nhỏ, nhìn thôi đã thấy ngon mắt.
Giống như hai nhà hàng khác, cửa nhà hàng C cũng có người canh giữ nhưng không đông như bang Mãnh Hổ, có lẽ là do ở đây chỉ có một tổ chức là Tuổi Già Chí Lớn.
Thấy Mạc Tiểu Nghiêu đi tới, người canh cửa đưa tay chặn cô lại, trước tiên hỏi cô thuộc tổ chức nào, sau khi biết được là người chơi đơn lẻ, anh ta yêu cầu cô xuất trình thẻ phòng.
Mạc Tiểu Nghiêu lười nói nhảm, thẳng thừng lấy thẻ phòng ra, dùng ngón tay che thông tin ở mặt trước, chỉ cho anh ta xem dòng chữ "Đã vượt qua hai màn chơi" được viết ở mặt sau.
Người canh cửa không vui: "Cô bỏ tay ra, tôi không nhìn rõ."
Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh ta: "Anh bị mù à?"
Nghe vậy, chợt có tiếng cười vang lên trong số những người chưa vào được đang đứng xung quanh, người canh cửa hơi mất mặt, từ chối không cho Mạc Tiểu Nghiêu vào: "Dù sao thì cô cũng phải bỏ tay ra, cô che như vậy tôi không nhìn rõ, không nhìn rõ thì không cho cô vào." Sau đó, anh ta lại giả vờ lẩm bẩm nhưng âm lượng thì chẳng hề giảm đi: "Một kẻ cô độc không có tổ chức thôi mà, lên mặt cái quái gì!"
Mặt mày Mạc Tiểu Nghiêu sa sầm, vừa định ra tay thì thấy người đàn ông đang ngồi trong nhà hàng ăn mì bò bỗng nhiên đặt đũa xuống quay đầu lại, cười hiền từ gật đầu với cô.
"Tiểu Chu, đừng có cứng nhắc như vậy, cô bé này đã vượt qua màn chơi chưa?"
Người canh cửa tên Tiểu Chu vội vàng quay người, sắc mặt thay đổi như chong chóng: "Anh Bảo, cô ấy đã vượt qua hai màn chơi rồi ạ."
"Vậy sao cậu còn không mau cho người ta vào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!