Khương Yển nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên chúa tể Cõi Âm này. Trong rạp xiếc, quý ngài Mũ Cao đã từng nhắc đến, Mạc Tiểu Nghiêu nói cô cũng nghe được từ chỗ phù thủy, giờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng Tô Vạn Phúc, có lẽ đó chính là kẻ thống trị không gian kỳ dị này chăng?
Tuy có nghi vấn nhưng Khương Yển không định hỏi ngay lúc này, anh im lặng ngồi đó, lạnh lùng quan sát biểu cảm kinh ngạc, ngỡ ngàng, tức giận của những người khác trong phòng. Rất có thể tất cả đều là giả vờ, anh không tin những kẻ có thể ngồi ở đây lại không biết gì.
Sau khi Tô Vạn Phúc giới thiệu xong thì ngồi xuống, vẫn giữ nụ cười tủm tỉm nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái khó chịu.
"Mọi người có thắc mắc gì cứ việc hỏi, tôi sẽ cố gắng giải đáp, dù sao sau này chúng ta còn phải hợp tác, nếu tồn tại quá nhiều hiềm khích vô căn cứ sẽ không có lợi cho mối quan hệ giữa chúng ta. Lỡ mà gây ra chuyện ồn ào như nhóm du khách trước, tôi lại phải để họ quay về điểm xuất phát."
Đậu Nhuệ tái mặt dỗ dành người em trai đang nóng nảy của mình, nhìn thẳng vào Tô Vạn Phúc: "Nhóm du khách trước? Họ đang ở đâu?" Giây phút đi hết cầu thang lên thuyền, bệnh tình của anh ta đã khỏi hẳn nhưng thói quen bao năm khiến giọng nói của Đậu Nhuệ vẫn nhẹ bẵng, không chút sức lực.
"Chết hết rồi." Tô Vạn Phúc xoa mu bàn tay trái, thản nhiên đáp: "Lần trước, cuối cùng họ vẫn không đến được Trạm bổ sung, thức ăn cạn kiệt, vì tranh giành tài nguyên mà lao vào đánh nhau."
Đậu Nhuệ: "Không phải trên du thuyền không thể giết người à?"
Tô Vạn Phúc gật đầu: "Đúng vậy, nhưng có thể bẻ gãy tay chân rồi ném sang một bên mà đúng không? Có điều sau khi giết người cướp thức ăn, những tên may mắn còn sống sót ấy lại không tập hợp đủ số người tối thiểu để mở màn chơi, dẫn tới thuyền không thể di chuyển. Thời tiết cũng ngày một xấu, chờ tới khi bão tố và lốc xoáy ập đến, thuyền tức khắc lật úp.
Chậc, nội việc vớt thuyền lên rồi lau dọn lại đã tốn của tôi không ít công sức rồi đấy, thế nên mọi người đừng dẫm vào vết xe đổ nhé."
Căn phòng chìm vào im lặng, lời nói của Tô Vạn Phúc chứa đựng rất nhiều thông tin khiến họ không khỏi suy nghĩ. Khương Yển nhanh chóng rút ra kết luận trong đầu, nếu liệt kê tỉ mỉ thì bao gồm những điểm sau:
1. Những điều được viết trên thông báo là sự thật, chỉ khi tất cả màn chơi được kích hoạt, thuyền mới có thể di chuyển.
2. Nếu thuyền không đến được Trạm bổ sung, lương thực và nước uống sẽ giảm dần theo tốc độ tiêu thụ, không thể bổ sung.
3. Thuyền không di chuyển, màn chơi không được mở, dẫn đến00 thời tiết thay đổi, nghiêm trọng nhất có thể dẫn đến bão tố và lốc xoáy, phá hủy con thuyền, không một ai trốn thoát được.
4. Sau khi diệt đoàn, con thuyền sẽ khởi động lại, đón những hành khách mới, Gametoday cũng sẽ bắt đầu tính toán lại từ kỳ đầu tiên.
Thú vị thật, ánh mắt Khương Yển sâu thẳm, cúi đầu nhìn mép bàn trước mặt. Anh lên thuyền khá muộn, cứ tưởng Tô Vạn Phúc là người đại diện được những kẻ cầm đầu này cùng nhau đề cử, nhưng xem ra ngay cả họ cũng không hề hay biết. Vậy thì, Tô Vạn Phúc đã lừa gạt nhóm người lên thuyền đầu tiên bằng cách nào?
Chậc, không quan trọng. Quan trọng là biết được tất cả mọi người đều bị ông ta lừa gạt là được rồi.
"Ông chú này, như vậy là không được đâu." Tang Tử Thạch ném chiếc máy chơi game xuống bàn, vẫn là vẻ cà lơ phất phơ như thường lệ: "Chính ông nói với tôi là có thể ở trên du thuyền chờ chết mà, thế chẳng phải là cố ý lừa tôi hả?"
Tô Vạn Phúc nhìn Tang Tử Thạch, trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên là vẻ khinh thường. Ông ta không để tâm, có lẽ là rộng lượng, có lẽ là không quan tâm đến thái độ của những con kiến hôi, vẫn cười tủm tỉm đáp: "Cậu nhóc, đây không phải là ý của tôi, mà là ý của vị khách đầu tiên lên thuyền. Tôi đã giới thiệu cho anh ta những điều được phép nói trong khuôn khổ quy tắc, lúc nghe đến hai chữ cưỡng chế tiến vào, anh ta đã quyết định sẽ ở lì trên thuyền."
"Thú vị thật."
Đậu Nhuệ ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mảng ửng đỏ như mắc bệnh, anh ta cũng không biết tại sao lại như vậy, theo lý mà nói bệnh trên người đã khỏi hẳn nhưng mỗi lần ho khan lại khiến anh ta có cảm giác như trở về giường bệnh năm xưa.
Đậu Vọng rất quan tâm đến anh trai mình, thấy anh trai ho khan thì vội vàng vỗ lưng cho anh ta như thường lệ, đợi anh ta bình tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, song lông mày gã vẫn nhíu chặt, rõ ràng là đang lo lắng cho anh trai.
Đậu Nhuệ hít thở sâu vài lần, sau đó tiếp tục câu chuyện dang dở: "Vậy nên ông đã dùng cách này lừa gạt tất cả chúng tôi, trở thành người đại diện được công nhận?"
Tô Vạn Phúc cười mà không nói.
Đậu Nhuệ cũng không nhất định phải có được câu trả lời của ông ta, chuyển chủ đề sang vấn đề mà mọi người đều quan tâm: "Phiền ông nói cho chúng tôi biết, làm cách nào để con thuyền di chuyển, tốt nhất là đừng bỏ quên hay lừa gạt bất cứ chuyện gì nữa đấy, ông Tô ạ."
"Rất đơn giản, chỉ cần kích hoạt tất cả các màn chơi trong kỳ "Gametoday" tiếp theo, du thuyền sẽ di chuyển." Tô Vạn Phúc lập tức trả lời.
Đậu Nhuệ: "Nếu, tôi nói là nếu, tỷ lệ thương vong của chúng tôi quá cao, không đủ số người tối thiểu để mở màn chơi thì sao?"
Tô Vạn Phúc: "Trạm bổ sung không chỉ bổ sung tài nguyên, mà còn bổ sung cả người."
Tang Tử Thạch chen ngang: "Trái Đất đã nổ tung rồi, ông chú, ông muốn bổ sung người ngoài hành tinh cho chúng tôi à?"
Tô Vạn Phúc cười bí hiểm: "Chúa tể Cõi Âm sẽ mở cánh cổng lớn."
Chúa tể Cõi Âm, lại là cái tên ấy, có điều lần này khi Đậu Nhuệ hỏi Tô Vạn Phúc rốt cuộc đó là ai thì chỉ nhận được câu trả lời không thể nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!