Nghe Khương Yển nói như vậy, chị Hoa không thể giữ nổi nụ cười nữa, nét mặt trở nên âm u khó lường. Mãi một lúc sau ả mới lạnh lùng mở miệng: "Khương Yển, cậu như vậy không sợ chị đây không thả người à?"
"Không sợ." Bấy giờ Khương Yển mới kéo một cái ghế ra ngồi xuống đối diện chị Hoa, đặt hai khuỷu trên bàn, tay đan chéo nhau treo lửng lơ trong không khí: "Trong mắt Nhạc Âm, tình bạn với Lưu Mẫn còn quan trọng hơn cả mạng sống, anh ta đã muốn chết vì tình từ lâu rồi rồi. Chị không thả người cũng được, tôi có thể cho anh ta chút đồ, bảo anh ta tìm cơ hội kéo mấy người chết chùm."
Nhạc Âm: ??? Chuyện quái gì vậy?
Tuy trong đầu đang rất bối rối nhưng Nhạc Âm vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình, anh ta bày ra vẻ mặt đau buồn quá độ theo lời Khương Yển, không để người khác nhìn ra được suy nghĩ thật sự.
Sống trên đời toàn dựa vào diễn xuất, Nhạc Âm chưa bao giờ hiểu rõ câu nói này như bây giờ.
Chị Hoa cũng không giả vờ nữa, ả đổi sang vẻ mặt quyết đoán của kẻ bề trên: "Tôi thả cậu ta chẳng phải cũng chết chung à? Vậy tôi được lợi gì?"
Khương Yển giơ một ngón tay ra lắc lắc: "Tức cảnh sinh tình thôi, chỉ cần đưa anh ta rời khỏi nơi đau lòng này, anh ta sẽ bình tĩnh lại. Đừng nói nhảm nữa, ra điều kiện đi."
Chị Hoa cũng không thật lòng muốn giữ Nhạc Âm. Dưới trướng ả có gần trăm người, nói thật là ả cũng không mấy coi trọng tên đàn ông trừ vẻ ngoài ưa nhìn ra thì chẳng có gì nổi bật này. Ban đầu ả còn e dè sợ Nhạc Âm đã nhìn thấy kỹ năng thật sự của mình, nhưng sau khi thăm dò thì cảm giác hình như không phải.
Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, chị Hoa nghĩ, rồi đưa ra cái giá "cắt cổ" với Khương Yển, chuẩn bị kiếm một khoản lớn: "500 đồng vàng, mười trang bị, năm mảnh ghép, nếu chịu bỏ ra từng ấy, chị có thể ký hợp đồng thả người ngay."
"500 đồng vàng? Hoàn thành một màn chơi mới được thưởng 50 đồng, nhiều nhất mọi người mới qua hai màn chơi thôi. Chị không biết tính toán hay là bị điên rồi?" Khương Yển ngả người dựa ra sau lưng ghế để nhấc hai chân trước của ghế lên, thừa lúc sắp đổ thì nhanh chóng gác chân lên bàn giữ thăng bằng: "Còn nữa, mười trang bị, năm mảnh ghép? Dù cộng hết mọi thứ trên tay những người hiện có mặt trong phòng này cũng chưa chắc đã đủ con số đó nhỉ?"
Chị Hoa lạnh lùng nhìn anh, thò tay ra sau, có người biết ý vội đưa cho ả một hộp thuốc lá, lại lôi ra một cái bật lửa tinh xảo, giúp ả châm thuốc.
Ả chậm rãi nhả khói, híp mắt nói: "Nếu xét tuổi tác, chị phải gọi cậu đây một tiếng em trai, nghe chị khuyên một câu, lúc nói điều kiện đừng bày thái độ này, lỡ chị đây không vui, liều mạng cá chết lưới rách cũng không thả người đâu."
Khương Yển mỉm cười, khẳng định chắc nịch: "Chị không dám, chị sợ chết, còn về ba chúng tôi..." Anh giơ tay vẽ một vòng tròn: "Một người mắc chứng rối loạn tâm thần, một người chán sống, một người đang tìm chết. Nếu thật sự bị dồn vào đường cùng, ai mà biết được họ sẽ làm gì, tôi cũng không đoán được đâu."
Chị Hoa không nói gì, chỉ híp mắt nhìn hai người sau lưng Khương Yển qua làn khói mỏng, dường như đang phán đoán xem lời anh là thật hay giả. Nhưng ả càng nhìn càng không dám chắc, nhất là cô gái kia khiến ả thấy rất nguy hiểm, giống như chỉ cần một câu nói không hợp là sẽ nổi điên ngay, nói giết là giết bất kể địch hay bạn.
Một lúc sau ả mới phì cười, đánh vỡ sự im lặng lúng túng: "Vụ giao dịch nào mà chẳng hét giá trên trời rồi trả giá, chị chỉ thuận miệng nói một con số thôi, cậu thấy không hợp lý cũng có thể đưa ra con số khác, mọi người cùng thương lượng."
Suy cho cùng, chị Hoa vẫn có điều kiêng dè. Trước giờ toàn là "người đi chân đất không sợ người đi giày", so với ba người trước mắt thì tất nhiên ả có nhiều băn khoăn hơn, cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà bị kéo xuống nước, dây dưa không dứt.
Nghe chị Hoa nói vậy, Khương Yển đặt chân xuống ngồi ngay ngắn: "Nói thẳng như vậy từ sớm có phải tốt hơn không? 100 đồng vàng, một trang bị, một mảnh ghép."
"Quá ít, cưng à." Chị Hoa lắc đầu, nhả một vòng khói: "300 đồng vàng, ba trang bị, ba mảnh ghép. Giá này đã rất hợp lý rồi, bằng không chẳng phải ai cũng muốn rời khỏi tổ chức sao?"
Khương Yển: "Vậy là do phe chị không đủ mạnh chứ liên quan gì đến chúng tôi. 150 đồng vàng, hai trang bị, hai mảnh ghép, đây là giá cuối, được thì được, không được thì thôi."
Chị Hoa suy nghĩ một lát, gật đầu nhưng lại đưa ra thêm một điều kiện: "Thêm một trang bị và mảnh ghép, để chị chọn, chứ lỡ cậu đưa toàn đồ bỏ đi thì chẳng phải chị đây lỗ vốn à?"
"Được." Khương Yển đồng ý ngay, điều kiện này không quá đáng, vẫn nằm trong giới hạn mà họ nghĩ đến trước đó. Dù sao cũng chỉ là chọn trong số "lấy ra", còn lấy cái gì vẫn là do họ quyết định.
Thấy hai người đã thỏa thuận xong, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức móc ra bốn mảnh ghép từ trong túi xách, cộng thêm bốn trang bị mà trước đó ba người đã gom lại.
Chị Hoa cầm lấy mảnh ghép từ tay Mạc Tiểu Nghiêu, xem qua phần giải thích xong chỉ đại hai mảnh: "Cái này đi, mấy cậu nhớ kỹ, lúc ký hợp đồng phải ghi cho rõ vào."
Sau đó ả mới dời mắt qua trang bị Mạc Tiểu Nghiêu đưa ra, xem xong giải thích chợt nhíu mày nói: "Em gái, cô không thành thật gì cả, toàn đưa đồ bỏ đi."
Mạc Tiểu Nghiêu nhún vai không nói gì, Khương Yển trả lời thay cô: "Chuyện này không thể trách chúng tôi được, chị cũng có trang bị đúng chứ, hệ thống lừa đảo thế nào chị hẳn là rõ ràng, không phải chúng tôi muốn lấy những thứ này."
Đạo cụ họ lấy ra theo thứ tự là "Hamburger bò" của Mạc Tiểu Nghiêu, "Huy hiệu rạp xiếc" của Khương Yển, "Mô hình tượng sáp" và một tấm phiếu giảm giá 20% vé vào cửa tiệm tượng sáp của Nhạc Âm.
Đây đều là những thứ hiện tại nhìn kiểu gì cũng vô dụng, ngoại trừ Hamburger bò có thể ăn ngay, còn những thứ khác không ai biết liệu mình có thể sống đến ngày chúng phát huy tác dụng hay không, nói là rác rưởi thật sự không sai chút nào.
Chị Hoa không muốn mang rác rưởi về, bèn mặc cả với Khương Yển: "Tôi không cần trang bị nữa, đổi thành mảnh ghép hoặc đồng vàng đi."
Lần này Khương Yển tỏ ra không mấy quan tâm, sảng khoái đáp ứng: "Được thôi, nhưng chỉ có thể đổi 20 đồng vàng hoặc một mảnh ghép."
Chị Hoa vừa định lên tiếng, đã bị hành động đứng dậy của Khương Yển ngăn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!