Thực ra Khương Yển đã suy xét đến việc kết nạp thêm thành viên từ sau khi bước vào màn chơi thứ hai, có điều sau khi chứng kiến một số kẻ ngốc tự tìm đường chết, anh lại bắt đầu do dự.
Đương nhiên, dù có do dự thì việc mở rộng quy mô nhóm vẫn phải tiến hành, chỉ là phải nâng cao tiêu chuẩn hơn một chút, thà thiếu chứ không ẩu. Xét cho cùng con người vốn là động vật sống theo bầy đàn, hơn nữa từ tỷ lệ sống sót trên du thuyền và trong màn chơi, có thể thấy cuộc sống của những người chơi đơn lẻ ban đầu tuy có phần thoải mái nhưng theo số lần vượt ải tăng lên, cuộc sống của họ sẽ ngày càng khó khăn.
Trừ khi là người cực kỳ mạnh mẽ mới có thể một mình đi đến cuối cùng, bằng không ít nhiều gì cũng cần trao đổi thông tin hoặc giao dịch trang bị với những người khác.
Khương Yển không tự mãn đến mức cho rằng bản thân là nhân vật chính được trời cao chiếu cố, có thể cùng Mạc Tiểu Nghiêu sánh vai "chống lại cả thế giới". Kỹ năng của anh chỉ phát huy tác dụng trong một số trường hợp nhất định, trước khi năng lực thứ hai xuất hiện, nó chẳng khác "gân gà" là mấy, không khá hơn khế ước của tên mập Chu Tuấn kia là bao.
Về phần Mạc Tiểu Nghiêu, tuy cô chưa từng nói ra nhưng ít nhiều gì Khương Yển cũng đoán được một chút, thực lực của cô rõ ràng ở trên anh. Nếu như không có anh, người vốn không hứng thú giao tiếp với người lạ như cô hẳn sẽ trở thành con sói đơn độc, âm thầm bước đi trên con đường của riêng mình, có thể sẽ chết yểu giữa đường nhưng cũng có thể thực sự đi đến cuối cùng.
Khương Yển không thể phán đoán được xác suất trong đó, nhưng anh biết sự gia nhập của mình sẽ giúp cả hai có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau đi được xa hơn.
Nghĩ ngợi nhiều như vậy, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy nửa phút, sau khi trở lại bên cạnh hai người đồng đội, Khương Yển bày tỏ ý định muốn kết nạp thêm thành viên với Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm.
Khương Yển: "Hai người thấy thế nào? Tốt hay không tốt cứ nói thẳng, có ý kiến gì cũng đừng giữ trong lòng."
Nhạc Âm gãi đầu: "Tôi không sao cả, không hiểu mấy chuyện này, hai người quyết định là được."
Mạc Tiểu Nghiêu không phản đối, cũng cảm thấy đông người một chút sẽ tốt hơn, ít nhất khi đánh nhau cũng có người hỗ trợ. Tuy nhiên, xét đến nguyên tắc "thà thiếu còn hơn ẩu", cô vẫn lên tiếng: "Tôi đề nghị những người mới muốn gia nhập phải nhận được sự đồng ý của tất cả các thành viên cũ, đừng vì một người mới mà phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa các thành viên cũ."
"Đó là điều đương nhiên." Khương Yển gật đầu: "Thà thiếu chứ không ẩu, dù sao chúng ta cũng không tranh giành địa bàn với ai."
Mạc Tiểu Nghiêu liếc anh một cái, đưa tay cầm ly Mojito không cồn trên quầy bar lên uống một ngụm, hạ thấp giọng đảm bảo chỉ có ba người nghe thấy: "Hai người có chú ý tới thức ăn trong nhà hàng không đủ không?"
Khương Yển gật đầu, Nhạc Âm thì ngẩn người.
"Sự tồn tại của Trạm bổ sung chắc chắn có ý nghĩa của nó, bây giờ đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi." Khương Yển ngồi trên ghế cao, đôi chân dài vững vàng chạm mặt đất: "Nếu lần sau "Gametoday" xuất hiện mà vẫn còn màn chơi trống, tôi đoán chừng tất cả mọi người trên con thuyền này sẽ phải chịu đói."
Nói đến đây, Khương Yển cười khẩy: "Sống lay lắt qua ngày ư? Tôi muốn xem xem đến lúc đó, đám người ngu xuẩn kia sẽ lựa chọn thế nào, chết đói hay là liều mạng trong màn chơi."
"Dù sao tôi cũng sẽ vào màn chơi, ít nhất còn có cơ hội ăn no." Mạc Tiểu Nghiêu bình thản lên tiếng: "Phiền phức thật đấy, đến lúc đó lại còn phải tranh giành tư cách tham gia nữa."
"Nhưng mà…" Nghe một lúc, Nhạc Âm rụt rè giơ tay ngắt lời cuộc trò chuyện của hai "vị thần": "Nếu như vì muốn mỗi màn chơi đều có đủ số người chơi tối thiểu mà họ cố tình ép người già, người yếu hoặc người bệnh tật tiến vào màn chơi thì sao?"
Mạc Tiểu Nghiêu trợn to mắt nhìn anh ta, ngậm ống hút lúng búng hỏi: "Anh tưởng hệ thống không muốn du khách phá đảo màn chơi hay gì?"
Nhạc Âm: "Hả?"
Mạc Tiểu Nghiêu "ực" một tiếng uống cạn ly cocktail, sau đó thò tay vào cốc moi một viên đá bỏ thẳng vô miệng, vừa nhai "rôm rốp" vừa nói: "Tôi cảm thấy sẽ không có chuyện hệ thống để chúng ta dễ dàng vượt ải chỉ bằng cách nhồi nhét người vào, chắc chắn phía sau còn cạm bẫy đang chờ chúng ta."
Nhạc Âm "ồ" một tiếng, không biết là hiểu hay không hiểu, anh ta cũng học theo vớt một viên đá ném vào miệng nhai, nhìn Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu, do dự mở miệng: "Vậy… Khi nào chúng ta đi tìm chị Hoa?"
Khương Yển ghét bỏ nhìn hai người nhai đá, nhịn xuống khát vọng chửi thề, trả lời Nhạc Âm: "Tôi đã hẹn thời gian với ả, địa điểm ở thư viện, hiện tại cũng sắp đến giờ hẹn rồi đấy."
"Thế xuất phát luôn nhé?" Nhạc Âm lại thò tay mò một viên đá nhét vào miệng, thấy Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy muốn đi, anh ta hỏi xin cô xong thì cầm cái cốc đựng đá lên, nhai rộp rộp từng viên.
"Anh không sợ bị tiêu chảy hả?" Cuối cùng Khương Yển cũng nhịn không nổi, khịa Nhạc Âm: "Có thể thả lỏng một chút không, chúng ta đi đàm phán chứ không phải bảo anh đi chịu chết."
"Không thể." Nhạc Âm thành thật lắc đầu: "Nếu thật sự phải chết, tôi chắc chắn sẽ không căng thẳng như này." Ngụ ý rằng, càng có hy vọng sống sót, anh ta sẽ càng hồi hộp.
Khương Yển không nói gì, một bụng chửi bới chuyển hóa thành tiếng thở dài, anh bước nhanh về phía trước vượt qua hai người, nhắm mắt làm ngơ.
Song tiếng "rộp rộp" vẫn cứ văng vẳng bên tai, giống như âm thanh của ma quỷ lọt vào màng nhĩ rồi chui lên tận não, cứ thế tuần hoàn vô tận.
Con người sẽ tự động loại bỏ rất nhiều âm thanh không quan trọng, nhưng một khi đã để ý đến âm thanh nào đó, mặc kệ nó nhỏ bé đến đâu thì vẫn bị phóng đại vô số lần dưới sự tập trung cao độ của thính lực, càng lúc càng trở nên chói tai.
Hiện tại Khương Yển đang ở trong tình trạng này, nhất là sau khi được "Bánh quy may mắn" tăng cường, thính lực của anh tốt hơn trước không chỉ một chút, càng ngày càng cảm thấy không thể chịu đựng được.
Chuyện này không thể trách Nhạc Âm, anh ta không làm gì sai. Khương Yển hiểu rất rõ điểm này, lý do anh mất kiên nhẫn là tại chính bản thân, giận cá chém thớt là không đúng. Vậy nên anh chỉ đành xụ mặt bước nhanh hơn, hy vọng sau khi kéo dài khoảng cách tình trạng này sẽ tốt hơn, chứ không phải dừng lại đi cướp cốc đá trong tay Nhạc Âm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!