Chương 33: Ngày thường trên du thuyền 2

Trêu chọc nhau một hồi, đề tài lại quay về chuyện chuộc thân cho Nhạc Âm, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển vẫn rất coi trọng người đồng đội thuở xưa này, mặc dù ban đầu anh ta ngu ngốc chọn sai đường nhưng họ không thể nào trơ mắt nhìn anh ta chết được.

"Vậy quyết định như thế đi, ngày mai chúng ta cùng đi tìm chị Hoa đó, hỏi xem cần gì mới chuộc anh ra được. "Bánh quy may mắn" ăn hết rồi, tôi chỉ còn một món vũ khí với mảnh ghép."

Khương Yển không hề che giấu, thẳng thắn nói ra chiến lợi phẩm của mình. Dù sao trong căn phòng này, Mạc Tiểu Nghiêu là người anh tin tưởng, còn đối với Nhạc Âm thì coi như một phép thử, xem rốt cuộc anh ta có thật lòng đứng về phía họ hay là do chị Hoa phái đến dò la.

Tuy họ quen biết nhau qua màn chơi từ trước, nhưng mấy ngày sau đó không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, Nhạc Âm thường đến chia sẻ thông tin với họ, song cũng không thể nói là hiểu biết nhiều.

"Vũ khí của tôi không cho được, nhưng mảnh ghép thì có thể, đồng vàng cũng không thành vấn đề." Mạc Tiểu Nghiêu cũng không giấu diếm, tuy không tiện nói thẳng ra kỹ năng Kẻ Xui Xẻo Liều Mạng của mình, nhưng bóng gió vài câu thì vẫn ổn: "Còn trang bị, sáng mai tôi sẽ nói cho hai người biết tôi có thể lấy ra cái gì."

Khương Yển nhìn cô, biết rõ là có chuyện khó nói nên cũng không ép buộc, chỉ gật đầu, lúc đi đến cửa mới quay người lại nói: "Vậy quyết định như thế đi, chín giờ sáng mai gặp ở quán bar chỗ sảnh chính."

"Ừm, đúng lúc tôi cũng muốn ngủ thêm một chút." Mạc Tiểu Nghiêu đồng ý, quay đầu nhìn Nhạc Âm, vẻ mặt như muốn nói "sao anh còn ở đây, mau đi đi".

Nhạc Âm vô thức đi theo đến cửa, sau đó mới hiểu ra họ vừa nói gì, cảm động đến mức nói năng lộn xộn: "Cảm ơn, cảm ơn hai người, tôi, tôi cũng không biết, không biết nên báo đáp hai người thế nào."

Mạc Tiểu Nghiêu chỉ liếc anh ta chứ không nói gì, phẩy tay với Khương Yển ra hiệu anh mau mở cửa ra ngoài.

Khương Yển nhận được ám hiệu của ai đó, cười tủm tỉm mở cửa rồi tiện tay kéo Nhạc Âm ra ngoài, khoác vai bá cổ anh ta như thể thân thiết lắm.

"Không cần cảm ơn, đợi khi nào được chuộc ra, anh lại ký khế ước nô lệ với tôi là được…"

Thấy hai người rời khỏi phòng, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn ra hành lang, đứng tại chỗ gọi to: "Khương Yển!"

Thảm trải sàn hành lang rất mềm, Khương Yển lại đi dép lê nên cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng mấy giây sau gương mặt anh đã xuất hiện ở cửa.

"Còn gì nữa hả?"

"Ừm." Mạc Tiểu Nghiêu cũng học theo anh, khoanh tay đứng bên trong, giữa hai người là một cánh cửa mở ra, còn có một lối đi nhỏ trong phòng.

"Chuyện gì?" Khương Yển bước sang một bước để lộ cơ thể mình trong tầm mắt của Mạc Tiểu Nghiêu, đồng thời cánh tay dùng sức ôm lấy cổ Nhạc Âm, để anh chàng cũng lộ ra nửa cái đầu ở cạnh cửa.

Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên lên tiếng: "Đóng cửa lại cho tôi."

Khương Yển ngẩn người, còn tưởng rằng cô có chuyện gì quan trọng quên nói, kết quả hóa ra là chuyện này? Anh bật cười, tuy không thành tiếng nhưng khóe môi cong lên cùng ý cười trong đáy mắt đủ để chứng minh tâm trạng hiện giờ của anh rất tốt.

Khương Yển buông cánh tay đang ôm cổ Nhạc Âm ra, đi vào trong phòng hai bước, nắm lấy tay nắm cánh cửa đang hướng vào phía trong, chính thức tạm biệt Mạc Tiểu Nghiêu: "Nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon."

Mạc Tiểu Nghiêu đợi mọi người đóng cửa lại, sau khi nghe thấy tiếng "lạch cạch" vang lên cô mới thả lỏng người, không nghĩ ngợi gì nữa mà quay lại giường, hai chân gác lên mép giường, đá bay chiếc giày còn lại chưa kịp cởi, xong xuôi mới lăn một vòng vào giữa giường lớn.

Mạc Tiểu Nghiêu triệu hồi cuốn sổ thẻ của mình ra, suy nghĩ vài giây, tạm thời không vội mở ra mà lôi Bộ bài bói toán của phù thủy từ trong túi xách ra trước, mở hộp gỗ nhỏ, làm theo hướng dẫn lấy ra một lá bài.

[Quẻ Trung Cát*

Điều kiện kích hoạt: Lộn người về phía trước ba lần.]

*Quẻ bói Omikuji của Nhật Bản, dùng để bói vận mệnh, tiền tài cá nhân. Thứ tự quẻ: Đại cát → Trung cát → Tiểu cát → Cát → Vô cát → Hung → Đại hung.

Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát ném lá bài trong tay sang một bên, đưa tay vào trong hộp gỗ muốn lấy thêm một lá, lại nhận được lời nhắc [Mỗi người chỉ được rút một lá trong vòng hai tư giờ].

Cô nhặt lá bài dưới đất lên, trầm ngâm nhìn lá bài trong tay.

Thôi, thử xem sao, dù gì trong phòng cũng không có ai. Vài phút sau, Mạc Tiểu Nghiêu nhảy xuống giường lớn, không mang dép mà cứ thế đi chân trần đến bên cửa sổ, ước chừng khoảng cách đến cửa đủ để cô lộn người ba vòng, lúc này mới ngồi xổm chống hai tay xuống đất, nhún hai chân dùng sức lộn người.

Sau khi hoàn thành ba vòng lộn người, lá bài hóa thành điểm sáng màu vàng rồi dung nhập vào mu bàn tay phải của Mạc Tiểu Nghiêu. Cô ngẩng lên nhìn, là một đồng hồ đếm ngược màu vàng hiển thị 23:59:58, chắc là thời gian hiệu lực của buff trung cát này.

"Quẻ Trung Cát, ít nhất cũng là cát." Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, trở lại giường nằm xuống, triệu hồi cuốn sổ thẻ ra, vừa lật sang trang đầu tiên đã thấy ba thẻ bài mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!