Chương 32: Ngày thường trên du thuyền 1

Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác tiến lại gần cửa, qua mắt mèo nhìn thấy Nhạc Âm đi một mình mới hơi thả lỏng, mở cửa cho anh ta vào. Bên trong phòng tuyệt đối an toàn, đây là điều hệ thống đã nói, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không sợ có người giả dạng thành Nhạc Âm.

"Sao thế?"

Mạc Tiểu Nghiêu nhường đường cho Nhạc Âm loạng choạng đi vào rồi tiện tay đóng cửa lại, nhìn anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa như một bãi bùn nhão, vùi đầu vào hai tay ôm lấy đầu gối, cơ thể run bần bật.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nhạc Âm vẫn không trả lời, cả người trông có vẻ không ổn. Trong phòng không có ấm trà, Mạc Tiểu Nghiêu không thể pha trà cho Nhạc Âm để anh ta bình tĩnh, chỉ có thể ngồi ở mép giường đối diện sofa nhìn anh ta, chờ anh ta tự mình ổn định lại.

Qua khoảng vài phút Nhạc Âm mới ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng, Mạc Tiểu Nghiêu rất dễ dàng nhìn thấy tia máu trong mắt anh ta.

"Mẫn Tử chết rồi." Nhạc Âm khàn giọng nói, âm cuối vẫn còn run rẩy: "Tôi tận mắt nhìn thấy."

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng, cô không biết cách an ủi người khác, bèn nói: "Chia buồn với anh."

Nhạc Âm không tài nào nén nổi bi thương, ngược lại cảm xúc dao động càng thêm kịch liệt, anh ta đứng phắt dậy đi tới đi lui trong phòng: "Tôi đã nhìn thấy! Mẫn Tử bị chị Hoa g**t ch*t!"

Mạc Tiểu Nghiêu cau mày, không an ủi Nhạc Âm mà đi về phía tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, bấm số phòng của Khương Yển.

"... Alo?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn pha lẫn âm mũi dày đặc, như thể chủ nhân đã ngủ rồi nhưng bị đánh thức.

"Dậy đi, tôi là Mạc Tiểu Nghiêu, qua đây một chút, có việc."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng nói rõ ràng hơn rất nhiều: "Chuyện gì vậy? Đêm dài thao thức không ngủ được? Hay là… cô muốn tìm bạn giường?"

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "Yên tâm, tôi không có hứng thú ngủ chung giường với người chết." Nói xong cô cúp điện thoại ngay, đi đến bên cạnh cửa khoanh tay dựa vào tường, đợi mở cửa cho Khương Yển.

Mấy phút sau, quả nhiên Khương Yển đến, dù biết an toàn nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn xác nhận trước rồi mới mở cửa cho anh vào theo thói quen.

"Ồ! Còn một người nữa à?"

Khương Yển nhướn mày, không ngờ Nhạc Âm cũng ở đây, vừa nãy anh tưởng Mạc Tiểu Nghiêu muốn nghiên cứu phần thưởng màn chơi với mình, còn thấy khó hiểu vì sao cô lại nôn nóng như thế.

Lúc này tâm trạng Nhạc Âm đã tốt hơn nhiều, song cả người vẫn ủ rũ, không còn dáng vẻ anh trai hàng xóm nhiệt tình năng động nữa.

"Lưu Mẫn chết rồi." Mạc Tiểu Nghiêu không tàn nhẫn đến mức ép Nhạc Âm nói ra câu này: "Anh ta nói là bị chị Hoa giết, chi tiết thế nào thì tôi chưa hỏi."

Khương Yển nghe vậy sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, đi vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh Nhạc Âm đang sầu não, giơ khuỷu tay huých anh ta.

"Kể xem nào, cứ buồn bã mãi cũng vô dụng, có phải chị Hoa gì đó uy h**p anh không?"

Nhạc Âm nhận lấy khăn Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho để lau qua mặt, nhìn Khương Yển rồi lại nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, sau khi ném khăn lên bàn trà, anh ta mới khàn giọng nói: "Tôi thật sự rất hối hận, lúc trước nên kéo Mẫn Tử đi với hai người. Chị Hoa đó vốn là yêu quái ăn thịt người!"

Nghe Nhạc Âm kể lại, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển mới biết được sự thật, lúc ấy dưới sự thuyết phục của Lưu Mẫn, Nhạc Âm cả tin đã đi theo bạn mình gia nhập tổ chức của chị Hoa.

Ban đầu quả thật rất tốt, Nhạc Âm biết được rất nhiều thông tin từ tổ chức đó, có một số thông tin được phép chia sẻ, anh ta còn hào hứng chạy đến tìm Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, kể hết những gì có thể kể cho họ nghe.

Mãi cho đến trước khi vào màn chơi, những gì Nhạc Âm cảm nhận được đều là sự ấm áp từ đại gia đình trong tổ chức. Ở đây anh ta như được trở về thời điểm ban nhạc chưa tan rã, mỗi ngày không cần phải nghĩ ngợi gì, chỉ cần vui vẻ trò chuyện, vận động cùng những người bạn mới quen biết hoặc là tìm một bộ trống gõ cho thỏa thích.

Mãi đến khi "Gametoday" xuất hiện, Nhạc Âm mới nhận được nhiệm vụ của mình, được chị Hoa phân công đi cùng Lưu Mẫn, cùng ả vào màn chơi "Tượng sáp".

Ngoài họ ra, chị Hoa còn chọn thêm mấy người khác nhưng người sống sót đi ra chỉ có chị Hoa và Nhạc Âm.

"... Những bức tượng sáp đó đều sống lại, nhìn y như người thật, tôi hoàn toàn không phân biệt được đâu là Mẫn Tử, đâu là tượng sáp của cậu ấy. Lúc đó khi cậu ấy gọi tôi, tôi đang trốn trong một cái tủ không dám lên tiếng. Trước đó tôi đã từng thấy một người lên tiếng, kết quả là bị tượng sáp bẻ gãy cổ, làm sao còn dám ra ngoài."

Nói đến đây, Nhạc Âm có vẻ vẫn còn sợ hãi, cúi người lấy khăn trên bàn trà lau mồ hôi trên cổ, rồi bỗng cảm thấy khô miệng rất muốn uống nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!