Chương 31: Rạp xiếc của ngài A 18

Lần này ngài A không xuất hiện, có vẻ như đang ẩn nấp ở nơi nào đó phía sau hậu trường, song giọng nói của ông ta vẫn vang vọng khắp nơi thông qua mic.

"Buổi biểu diễn đặc sắc của ban nhạc Lôi Đình đã kết thúc, hy vọng mọi người yêu thích màn trình diễn của họ. Tiếp theo là một hoạt động truyền thống của rạp xiếc chúng tôi, để cảm ơn các nhân viên thân yêu đã luôn làm việc chăm chỉ, hy vọng mọi người có thể dùng những đồng token không thể mang đi làm phiếu bầu chọn ra người mà các bạn yêu thích nhất.

Người được bình chọn nhiều nhất sẽ có một ngày nghỉ ngơi, tuy không phải phần thưởng gì to lớn nhưng đối với họ mà nói, đó chính là ngày nghỉ quý giá nhất.

Bây giờ, bắt đầu nào!"

Vừa dứt lời, những NPC bóng mờ còn sống sót đang ngồi trên ghế đồng loạt đứng dậy, nối đuôi nhau đi ra khỏi lều theo lối đi nhỏ.

Bọn chúng không có đồng token, tiết mục này vốn dĩ không liên quan gì đến chúng, chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi đây, chờ đợi buổi biểu diễn tiếp theo không biết khi nào mới diễn ra.

Những người chơi khác đều ngồi im trên ghế, người không có đồng token thì không cần bàn tới, những người có thì dè dặt quan sát xung quanh, muốn tìm một người dẫn đầu đi lên xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.

Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển không hề do dự, hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng đứng dậy đi về phía sân khấu. Nhìn những NPC đang đứng trên đó, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy phần lớn trong số đó đều quen mặt, quen thuộc nhất chính là phù thủy đang nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm và gã Hề lộ vẻ mặt mong đợi.

Về phần quý ngài Mũ Cao, cô không nhìn thấy nó.

Mạc Tiểu Nghiêu đã quyết định sẽ đưa tiền cho ai, tuy phù thủy có vẻ rất lợi hại nhưng vì nhiều nguyên nhân, quan hệ giữa bà ta và cô e là đã đạt đến mức thù hận rồi nhỉ? Chỉ với mấy đồng token ít ỏi trong tay, Mạc Tiểu Nghiêu không tin là có thể cải thiện được mối quan hệ giữa hai người.

Đã là kẻ thù thì không cần phải lấy lòng, vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu lướt qua phù thủy mà không thèm dừng bước, ném hết toàn bộ số token còn lại cho gã Hề.

"Theo như thỏa thuận, cho anh." Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng nhắc nhở, tránh cho tên này trở mặt không chịu đưa phần thưởng.

Khóe môi gã Hề vốn đã được tô vẽ thành nụ cười giờ càng thêm rộng tới mang tai, gã cất tiền, sau đó cúi người chào Mạc Tiểu Nghiêu: "Thưa quý cô cao quý, cô đã nhận được sự kính trọng của tôi."

Mạc Tiểu Nghiêu đợi vài giây nhưng không nhận được bất kỳ thông báo nào từ hệ thống, cô đành nhún vai nhảy xuống khỏi sân khấu, đi đến con đường đất vàng gần khu vực ghế VIP, đứng chờ Khương Yển.

Khương Yển cũng lựa chọn giống Mạc Tiểu Nghiêu, ném hết số token còn lại cho gã Hề. Thật ra anh không có ân oán gì với phù thủy nhưng anh cũng không muốn dây dưa gì với kẻ thù của đồng đội. Lỡ như đối phương cảm kích, ban bố nhiệm vụ bất lợi cho Mạc Tiểu Nghiêu thì sao?

Nhận thì chắc chắn là không thể nhận, nhưng như vậy chẳng khác nào lãng phí đồng token, với tư cách là một người sở hữu kỹ năng đàm phán của Sếp tổng bá đạo, sao anh có thể làm ăn thua lỗ được?

Cho nên, hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, đưa hết cho gã Hề là xong.

Sau khi nhận được cái cúi chào và "lời kính trọng" từ gã Hề, Khương Yển nhảy xuống khỏi sân khấu đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, nhướng mày hỏi: "Ra ngoài nhé?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Ở đây cũng chẳng còn gì mong đợi nữa, ra ngoài thôi, tiện thể xem giờ."

Hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến về lịch trình tiếp theo, sau đó mặc kệ ánh mắt dò xét của những người chơi khác, mặt lạnh tanh đi ra khỏi lều.

Mạnh Đan Thu vẫn luôn ngồi trên ghế VIP, thấy vậy do dự một chút rồi cũng đi theo, dù sao trên người cô ấy đã không còn một đồng nào, ở lại cũng chỉ có thể ngồi không, chi bằng đi theo ra ngoài xem sao.

Cô ấy cũng không biết vận may của mình là tốt hay xấu, tuy thiếu nợ một khoản đồng vàng không nhỏ nhưng trong cái rủi lại có cái may. Khu vực ghế VIP rất ít khi bị lốc xoáy và sấm sét tấn công, muốn trốn cũng không khó.

Hồi nãy đã có không ít người chú ý đến tình huống bên này, đều muốn đến gần để "hưởng ké" nhưng lại bị chặn ở bên ngoài khu vực VIP không vào được. Điều này khiến Mạnh Đan Thu càng thêm cảm thấy may mắn, từ đó cũng có thêm một cái nhìn mới về độ "lừa đảo" của màn chơi.

Ra khỏi lều, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện những cây kim giờ trên mặt đồng hồ trắng bệch kia đã chỉ đến 21:59:15, chỉ còn bốn lăm giây nữa là đến giờ đóng cửa.

Khương Yển đứng bên cạnh cô, sau khi đi ra thấy hai người như vậy, Mạnh Đan Thu cũng tự giác đứng sang một bên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Thế là ba người giữ nguyên một tư thế đứng, cùng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Trong khoảng thời gian này cũng có những người chơi may mắn sống sót khác đi ra khỏi lều, nhưng tất cả đều lựa chọn đi vòng qua ba người này. Tuy rằng sau khi đi đến một chỗ khác họ cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân không giống với ba kẻ thần kinh kia.

Ngay khi kim giây trùng với vị trí số mười hai trên mặt đồng hồ, giọng nói của ngài A vang vọng khắp rạp xiếc.

"Tuy hơi tiếc nuối nhưng đã đến lúc phải chia tay rồi. Cảm ơn các vị khách đã đến với rạp xiếc của tôi, mong rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."

Vừa dứt lời, những ánh đèn rực rỡ trong rạp xiếc đồng loạt vụt tắt, khi tất cả cảnh vật chìm vào bóng tối, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy trước mắt tối sầm, sau khi nhìn rõ lại, cô đã trở về căn phòng của mình.

Màn chơi hoàn thành, cô sống sót trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!