Chương 30: Rạp xiếc của ngài A 17

Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đứng bật dậy, hai người đứng dựa lưng vào nhau, mỗi người quan sát một nửa khán đài. Sau đó Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện ra rằng dường như mấy NPC bóng mờ không hề nhúc nhích, ngay cả khi người bên cạnh bị cuốn đi, chúng vẫn ngồi yên vị trí, tiếp tục hò reo cổ vũ, chỉ có những người chơi như bọn họ là hoảng hốt đứng dậy.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt nhìn tình hình xung quanh, thấp giọng nói với Khương Yển: "Tôi thấy có gì đó không ổn, anh xem những NPC đó đi, những tên bị sét đánh trúng thì lập tức cháy thành tro, tan biến vào không gian, còn mấy kẻ bị lốc xoáy cuốn đi thì bị xé nát rồi biến mất. Nếu đã vậy, tại sao chúng không bỏ đi?"

Khương Yển nghiêng đầu sang phía sau: "Chắc là do quy tắc đã đề ra?"

Mạc Tiểu Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không nghĩ thế, nếu đúng như anh nói thì phản ứng của chúng không nên cuồng nhiệt tới vậy, phải là sợ hãi không yên mới đúng."

"Vậy cô nghĩ là gì?" Khương Yển vừa nói chuyện với Mạc Tiểu Nghiêu vừa không quên quan sát tình hình trên sân khấu, chẳng mấy chốc đã tìm thấy vài người chơi đang luống cuống né tránh những cơn lốc xoáy trong đám đông NPC.

"Có lẽ là giải thoát?"

Mạc Tiểu Nghiêu cũng không chắc chắn lắm về điều này, những NPC bóng mờ đều không có mặt, cô không thể nào đưa ra suy đoán từ biểu cảm của chúng được. Song đôi khi ngôn ngữ cơ thể cũng đủ nói lên nhiều điều, ví dụ như khi một cơn lốc xoáy nhỏ ập đến trước mặt, phản ứng của tất cả NPC đều là cố gắng nhích bản thân lại càng gần nó càng tốt trong phạm vi chỗ ngồi của mình, chứ không phải hoảng sợ đứng bật dậy né tránh như những người chơi.

"Hả?" Khương Yển nhanh chóng quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, không hiểu nổi cô đang nghĩ gì, bây giờ là lúc phân tích nội tâm của NPC à?

"Chỉ là sực nghĩ đến thôi." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng nhìn tình hình trước mặt: "Anh đoán xem, nếu chúng ta nhặt một NPC lên ném vào lốc xoáy thì sẽ thế nào?"

Khương Yển: "…" Anh không muốn nói chuyện với cô nàng này nữa, thậm chí còn muốn túm một con NPC quăng về phía cô.

Không nghe thấy Khương Yển trả lời, Mạc Tiểu Nghiêu nhún vai: "Thôi không sao, coi như tôi nói nhảm." Dừng một chút, cô lại nói tiếp: "Chỉ cần chịu đựng qua mười phút là ổn, bây giờ chắc cũng được hai phút rồi nhỉ?"

"Khoảng hai phút rưỡi rồi." Khương Yển báo thời gian.

Mạc Tiểu Nghiêu kinh ngạc: "Anh mang đồng hồ vào đây à?"

Khương Yển cười khẽ, bình thản giải thích: "Không có, trước đây tôi từng nghĩ mình sắp chết nên đã tập cách đếm giây trong lòng." Tuy biết Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn thấy nhưng Khương Yển vẫn đưa tay lên chỉ vào tim mình: "Tôi muốn biết trong khoảng thời gian còn lại, nó còn có thể đập bao nhiêu lần nữa."

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng. Cô không giỏi an ủi người khác, cũng chẳng biết nên nói gì, mà tình hình hiện tại không hợp để làm theo cái meme "Những lúc thế này, chỉ cần nở một nụ cười thật tươi" trên mạng, thôi thì cứ im lặng cho rồi.

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì, Khương Yển cũng chẳng để tâm, trái lại còn trêu chọc cô: "Chắc không phải cô đang thương hại tôi đấy chứ?"

"Không có." Mạc Tiểu Nghiêu vội vàng đáp: "Thương hại anh còn không bằng thương hại bản thân tôi, tại sao… Né mau!"

Cô vừa dứt lời, lập tức nắm lấy cánh tay Khương Yển kéo anh né sang một bên, vừa vặn tránh được một cơn lốc xoáy.

Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt nhìn về phía ba người chơi đang đứng thẳng hàng với mình, sắc mặt không mấy thiện cảm. Cơn lốc xoáy vừa rồi vẫn luôn nằm trong tầm quan sát của cô, vốn dĩ quỹ đạo của nó không phải đi về phía này, nhưng lại đột nhiên đổi hướng giữa chừng, giống hệt quả bóng trong "Bể cá quỷ", chuyển động theo hướng không thể nào ngờ tới.

Nếu nói chuyện này không phải do người nào đó cố ý gây ra thì Mạc Tiểu Nghiêu không tin, song hiện tại cô không có chứng cứ gì để vạch trần đối phương. Mà cho dù có chứng cứ thì đã sao, đây là màn chơi mà mọi người đánh cược cả tính mạng, đâu phải xã hội pháp quyền trước kia, chẳng lẽ còn trông chờ chú công an đến cứu mình hay gì?

Mạc Tiểu Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm về phía đó, không hề che giấu sự đề phòng, thấy bên kia không có động tĩnh gì mới huých khuỷu tay vào người Khương Yển: "Đã qua bao lâu rồi?"

"Khoảng bốn phút, vừa rồi có di chuyển nên không chính xác lắm." Khương Yển vừa trả lời vừa đổi vị trí cho Mạc Tiểu Nghiêu, vỗ nhẹ lên tay cô: "Bên này để tôi, cô nhìn bên kia đi."

Mạc Tiểu Nghiêu ứng tiếng rồi quay người, quan sát khu vực mà Khương Yển vừa xem. Bên đó có vẻ đơn giản hơn khu vực của cô, chỉ có bảy người chơi, bao gồm cả Chu Tuấn, cộng thêm Mạnh Đan Thu đang ngồi ở khu VIP.

Cô để ý thấy lốc xoáy ở khu vực Mạnh Đan Thu ít hơn hẳn so với khu vực khán đài thường, cô gái kia cũng dễ dàng né tránh hơn, không cần phải chạy nhảy liên tục như những người khác.

Tính ra cũng lạ, những người khác đều phải né tránh lốc xoáy nhưng xung quanh Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển lại trống không, ngoại trừ "món quà" bất ngờ đổi hướng vừa rồi, họ gần như không gặp phải nguy hiểm nào khác.

Chắc là nhờ vào vật phẩm cổ vũ "tăng 50% thiện cảm của diễn viên" mà Khương Yển mua trước đó đã phát huy tác dụng. Nhưng bởi vì Mạc Tiểu Nghiêu không mua món đồ ấy nên sau khi buff được kích hoạt, Khương Yển đã từ bỏ việc hưởng thụ một mình, thay vào đó lựa chọn chia sẻ hiệu quả với đồng đội trong phạm vi hai mét xung quanh.

Thế nên trên thực tế, buff trên người họ không còn là 50% mữa mà chia đều thành 25% cho mỗi người, song như vậy cũng đủ để sấm sét không bổ trúng họ.

Mạc Tiểu Nghiêu biết trạng thái này không thể che giấu quá lâu, trong lều không phải mỗi hai người họ có mắt, chỉ cần kỹ chút là có thể nhận ra điểm khác thường ngay.

Ừm, e là lát nữa họ sẽ trở thành mục tiêu công kích mất.

Trên thế giới này luôn có một số kẻ không chịu được khi người khác sống tốt hơn mình, nhất là khi bản thân đang phải chống chọi trong hoàn cảnh khó khăn còn người khác lại ung dung đứng bên cạnh xem, ngọn lửa đố kỵ sẽ bùng lên dữ dội, lúc này cho dù bọn họ có làm ra chuyện gì cũng chẳng thể khiến Mạc Tiểu Nghiêu thấy bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!