"Bắt đầu đếm ngược, mời các tay đua tập trung về vạch xuất phát!
30!
29!
28!"
...
Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện một bức tường màu đỏ từ từ dựng lên ở gần vạch xuất phát, còn bức tường màu xanh bao quanh sân khấu nhỏ của cô thì biến mất. Thay vào đó, một số thanh chắn kim loại từ từ nâng lên cao đến ngang hông cô thì dừng lại, bao quanh sân khấu.
Nhạc Âm cầm dùi trống theo cách cầm tiêu chuẩn, Khương Yển cũng đặt hai bàn tay thon dài mạnh mẽ lên phím đàn keyboard. Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, đeo dây đàn bass qua cổ, áp lên chiếc áo sơ mi kẻ caro đen trắng của cô.
Nhạc Âm thử gõ một nhịp cơ bản, ba người lập tức cảm thấy sân khấu khẽ rung lên, sau đó nó từ từ trượt về phía trước bên trái với tốc độ không quá 5km/h.
Nhạc Âm buột miệng: "Tốc độ này... Chúng ta toang chắc rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nhìn cây đàn bass trong tay, những ngón tay lướt trên bốn sợi dây đàn lạnh ngắt. Đã sáu năm rồi cô không chạm vào cây đàn này, kể từ ngày bố mẹ cô nói cô đã mười tám tuổi, phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, cô đã không trở về cái nơi gọi là nhà đó nữa.
Và dĩ nhiên cũng không còn động đến cây đàn bass đã trở thành đồ chơi mới của em trai và em gái cô.
Mạc Tiểu Nghiêu thử chơi thử một đoạn nhạc dạo đầu của bài "Chúng ta cùng chèo thuyền nào". Cô phát hiện ra, mic ở phía trước sân khấu đang xoay theo hướng cây đàn bass.
Cô xoay người, hướng cần đàn bass sang phải, sân khấu cũng xoay theo. Rõ ràng là người chơi bass hoặc guitar sẽ điều khiển hướng đi của "xe".
"15!
14!
13!"
...
Trên đường đua ồn ào náo nhiệt, đủ loại "xe" kỳ lạ, có thể chạy được hay không chạy được, có bánh xe hay không có bánh xe đều đã tập trung về gần vạch xuất phát.
Dưới sự điều khiển của Nhạc Âm và Khương Yển, sân khấu nhỏ cũng trôi về phía đó, song vì không giành được vị trí đẹp nên đành dừng lại ở giữa vòng ngoài.
Phía sau hơn hai mươi chiếc "xe" là một đám người dựa vào đôi chân của mình đi tới. Họ trưng vẻ mặt uất hận chửi ầm lên hoặc tuyệt vọng than trời trách đất, chỉ có số ít người còn thử trèo lên những chiếc xe dường như vẫn còn chỗ trống.
Một người phụ nữ đột nhiên chen vào bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, trong ngực chị ta còn ôm một đứa trẻ chỉ khoảng ba, bốn tuổi. Lúc này sân khấu nhỏ không còn bị trói buộc nên đã nổi lên cách mặt đất một khoảng cách, ước chừng đến vị trí vai người phụ nữ nên chị ta không thể dựa vào sức mình mà trèo lên được.
"Xin mọi người giúp tôi với." Người phụ nữ cầu xin, nâng đứa bé qua vai, hi vọng người phía trên có thể giúp một tay.
Người ở gần nhất là Khương Yển, song người đàn ông này chỉ tập trung vào chiếc đàn keyboard trước mặt, thậm chí còn không thèm nhìn về phía người phụ nữ đó. Vị trí của Nhạc Âm khá phiền phức, anh ta phải vòng qua Khương Yển mới có thể tiếp cận người phụ nữ nên đành hướng ánh mắt nhờ cậy về phía Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu không thể chống đỡ nổi trước ánh nhìn cầu khẩn của chàng trai ấm áp. Cô xỏ đôi dép lê hoạt hình cỡ lớn mà Nhạc Âm đưa, đeo cây đàn bass nặng trĩu, gian nan di chuyển đến bên cạnh người phụ nữ, đưa tay ra với đứa trẻ đang bị giơ lên. Có điều sau khi chạm phải một bức tường vô hình, cô dừng động tác.
Người phụ nữ khó hiểu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, lại cố sức nâng đứa nhỏ lên, giọng nói tràn đầy sự cầu xin và lo lắng: "Em gái ơi, giúp chị với, bế đứa trẻ lên trước đã, thời gian sắp hết rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu hơi khom lưng, nhìn thẳng người phụ nữ, cây đàn bass vẫn bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn không tồn tại của Trái đất mà lắc lư trước ngực cô: "Có thứ gì đó chặn lại, tôi không bế được đứa bé, chị thử lại xem sao." Nói xong, cô đứng thẳng dậy quay về vị trí ban đầu, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của người phụ nữ và đứa con trong tay chị ta.
Nếu như không phải Nhạc Âm cho cô mượn đôi dép thoải mái trước đó, Mạc Tiểu Nghiêu sẽ không để ý đến lời nhờ vả của Nhạc Âm, càng không chủ động đến gần người phụ nữ kia, dù chị ta có đáng thương đến mấy cũng vậy.
Mạc Tiểu Nghiêu đã từng có thời tràn đầy nhiệt huyết, từng vì lòng trắc ẩn mà giúp đỡ một người không quen biết. Song kết quả là cô mất đi người bạn quan trọng nhất, còn mắc chứng PTSD mức độ nhẹ, tức là rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Nói một cách đơn giản là, từ sau chuyện đó cô gần như không còn hứng thú tham gia các hoạt động tập thể quan trọng, xa lánh những người không thân quen, thậm chí không còn mong đợi gì về cuộc sống tương lai của mình.
Với bạn bè và đồng nghiệp cũ, cô vẫn có thể duy trì giao tiếp bình thường, trông không khác gì người thường. Nhưng bên ngoài, đặc biệt là trên các phương tiện giao thông công cộng, cô là kiểu người sống khép kín không muốn tiếp xúc với ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!