Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển theo sau đám đông, chậm rãi bước vào trong lều, mọi người lần lượt tìm chỗ ngồi của mình, không hề chen lấn xô đẩy.
Giống như những trò chơi trước, nhìn từ bên ngoài cái lều này có vẻ không lớn lắm nhưng bên trong lại rất rộng rãi. Chính giữa là một sân khấu hình tròn cao hơn mặt đất khoảng nửa mét, xung quanh là đường đất vàng rộng rãi, dựa theo kinh nghiệm ít ỏi của Mạc Tiểu Nghiêu khi xem xiếc ngoài đời thực thì đây chắc là nơi dành cho những tiết mục biểu diễn với động vật thật, đồng thời có tác dụng như một vùng đệm chuyển tiếp giữa sân khấu và khán đài.
Bên ngoài đường đất vàng là từng dãy ghế dài được ghép lại thành những bậc thang hình vòng cung làm nơi nghỉ chân cho khán giả. Cứ cách một khoảng nhất định chừng bốn băng ghế là lại ngắt ra một khoảng trống làm lối đi để mọi người lên xuống.
Hàng ghế đầu tiên và hàng ghế thứ hai nằm đối diện sân khấu có khoảng hai mươi chiếc ghế đơn được trang bị tay vịn và chỗ dựa lưng, chắc là ghế VIP mà gã Hề đã nói, chỉ xét riêng về hiệu quả xem biểu diễn thì đây đúng là những vị trí đẹp nhất trong lều.
Lúc Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển bước vào, bên trong đã có rất nhiều NPC bóng mờ, không biết bọn chúng đã vào từ lúc nào. Ngoài ra còn có một số NPC mặc đồng phục giống như những người bán hàng rong bên ngoài, trên cổ đeo dây da, đầu dưới nối liền với một cái khay lớn, cứ thế đi qua đi lại giữa các lối đi, rao bán hàng hóa trên tay.
"Gậy phát sáng, kèn thổi, cờ cổ vũ, áp phích cầm tay, máy phun dây ruy băng… đủ loại vật phẩm cổ vũ, cần gì có đó, mau đến mua nào!"
"Bỏng ngô, kẹo m*t, nước mơ, nước lọc, đồ ngọt, đồ mặn, đồ đắng, đồ cay, muốn gì có nấy, chọn thoải mái đi!"
"Quà lưu niệm, quà lưu niệm đây, quà lưu niệm của rạp xiếc ngài A đây, mau tới xem nào, có tiền thì đừng bỏ lỡ!"
Tạm thời hai người không vội mua đồ, họ dựa theo chỉ dẫn của huy hiệu chữ A tìm được chỗ ngồi của mình, may là hai người ngồi cạnh nhau. Mạc Tiểu Nghiêu nhìn xung quanh, phát hiện những người chơi vào được đây đều bị phân tán ra khắp các nơi trong lều.
"Xem ra không phải ai cũng được ngồi cạnh nhau." Khương Yển nghiêng đầu nói với Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó gọi một người phục vụ bưng khay gỗ tình cờ đi ngang qua: "Anh bán gì thế?"
Người phục vụ này không giống những NPC bóng mờ kia mà trông như ma
-nơ
-canh hay được trưng trong tủ kính để quảng cáo quần áo, điểm khác biệt là nó như đang sống, cử động rất linh hoạt, nói chuyện cũng lưu loát, có điều khuôn mặt hơi đáng sợ.
NPC bưng khay gỗ đến trước mặt Khương Yển, cho anh xem hàng hóa của mình: "Gậy phát sáng, loa nhỏ, cờ tiếp ứng, áp phích, máy phun dây ruy băng, đầy đủ các loại vật phẩm cổ vũ luôn này, cái gì cũng có, quý khách mua một cái nhé?"
Khương Yển nghiêng người xem, Mạc Tiểu Nghiêu ở bên cạnh cũng thò đầu lại gần, đồ vật ở đây vẫn tuân theo quy tắc của quầy hàng bên ngoài, nếu không mua sẽ không nhìn thấy công dụng. Hai người chụm đầu nghiên cứu một lát, cuối cùng một người lấy cờ tiếp ứng, một người cầm áp phích, hai món này không phải loại rẻ nhất nhưng lại là món có tỉ lệ giá trị sử dụng cao nhất hiện tại.
"Có công dụng gì?" Đợi tới khi NPC nhận tiền, hài lòng đi tìm khách hàng tiếp theo, Khương Yển mới mở miệng nói chuyện, ngón trỏ và ngón cái tay phải không ngừng vân vê phần thân cầm của cờ tiếp ứng: "Cái của tôi là tăng 50% thiện cảm của diễn viên."
Mạc Tiểu Nghiêu cầm tấm áp phích cỡ A4, trải lên hai chân đang duỗi thẳng: "Chống đỡ 3 lần quấy nhiễu từ môi trường."
Khương Yển: "... Có nghĩa gì?"
"Nghĩa trên mặt chữ." Mạc Tiểu Nghiêu cầm tấm áp phích, hơi ngẩng đầu nhìn sân khấu hẵng còn trống không trước mặt: "Thứ này không thể mang ra ngoài lều, anh đoán xem lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì?"
Khương Yển: "... Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, trước mắt cứ mua nốt hai thứ còn lại đã." Nói xong, anh lại gọi người phục vụ bán hai loại đồ vật khác tới, sau khi cân nhắc số tiền còn lại của mình, họ chia nhau mua bỏng ngô, kẹo que, nước mơ và nước táo.
Về phần quà lưu niệm, cả hai đều chọn chiếc huy hiệu hình túp lều kẻ sọc xinh xắn, bên dưới lều vải còn có một tấm biển nhỏ đề chữ A.
"Cô cũng nghĩ giống tôi hả?" Khương Yển v**t v* chiếc huy hiệu trong tay, ánh mắt sáng ngời nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, rõ ràng việc tâm ý tương thông với đồng đội khiến anh cảm thấy rất vui vẻ.
"Chỉ có mỗi cái này là có liên quan đến ngài A. Nếu đã tới rạp xiếc của ngài A, ít nhất cũng phải mang thứ gì đó liên quan đến chủ đề về chứ."
Kỳ thật Mạc Tiểu Nghiêu vẫn hơi tiêng tiếc, nãy cô còn nhìn thấy một con búp bê cột tóc hai bên trong đống quà lưu niệm, xem tay nghề hẳn là sản phẩm của phù thủy. Đáng tiếc giá quá đắt, dù có gom toàn bộ số tiền còn lại của cô và Khương Yển cũng không đủ mua, đành phải chọn huy hiệu lều vải vừa đẹp vừa rẻ tiền này.
[Huy hiệu rạp xiếc (Bình thường)
Giới thiệu: Do chính tay ngài A thiết kế, là một trong những tác phẩm tâm đắc nhất của ngài ấy.
Cách dùng: Đeo trên người.
Công dụng: Chưa rõ, có thể mang ra khỏi màn chơi.
Ghi chú: Đoán xem, ai sẽ thích, ai sẽ ghét và ai sẽ muốn có nó?]
Khương Yển lật qua lật lại chiếc huy hiệu trong tay: "Cứ có cảm giác sau này nó sẽ có ích lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!