Nghe thấy lời của Búp Bê, phù thủy kinh ngạc quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, móng tay trên ngón tay khô héo đột nhiên dài ra chụp về phía mặt cô.
Mạc Tiểu Nghiêu đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm phù thủy không chớp mắt: "Nhận nhiệm vụ phụ thì nhất định phải làm sao? Từ khi nào lại có quy định này vậy?"
Móng tay của phù thủy dừng lại cách mắt Mạc Tiểu Nghiêu chưa đến năm mi
-li
-mét, chỉ cần chớp mắt một cái, có khi lông mi sẽ chạm vào móng tay đen kịt không biết đã dính bao nhiêu bụi đất kia.
Chẳng lẽ lúc ăn cơm bà ta không thấy ghê tởm à? Trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu bỗng hiện ra suy nghĩ này, sau đó lại thấy mình điên rồi, giờ phút này mà còn tâm trí để ý đến chuyện sạch sẽ hay không. Song nghĩ kỹ lại, tự dưng cô thấy cũng khá thú vị, bèn mím môi nở một nụ cười nhẹ.
Thấy cô nhoẻn miệng cười, phù thủy tưởng cô đang khiêu khích mình, bèn hất tay ném Búp Bê đang bị túm lấy sang một bên, sau đó đột ngột vén mũ trùm đầu lên để lộ khuôn mặt nhăn nheo hốc hác.
"Cô cười cái gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu chớp mắt: "Cười người trong thiên hạ nực cười?" Cô phát hiện, hóa ra ở cùng Khương Yển một thời gian dài sẽ bắt đầu nảy sinh h*m m**n chọc tức người khác.
Bây giờ cô không hề sợ hãi, nếu phù thủy có thể làm tổn thương cô thì lúc nãy móng tay bà ta đã đâm thẳng vào rồi chứ không chỉ dừng lại trước mí mắt. Mọi thứ đều giống như cô suy đoán, có quy tắc hạn chế, chỉ cần bản thân cô không ngu ngốc thừa nhận, dù phù thủy kia có tức giận đến dậm chân cũng chẳng làm gì được.
"Cô muốn giết tôi có phải không? Cô muốn cướp đi tất cả bảo bối của tôi đúng không?" Phù thủy vung tay về phía sau, quả cầu thủy tinh từ trên giá bay tới trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô còn muốn lấy đi quả cầu thủy tinh của tôi chứ gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện, quả cầu thủy tinh này không giống như những thứ khác trong rạp xiếc, phải mua xong mới có thể nhìn thấy phần giới thiệu và phẩm chất, mà hiện tại từng hàng mô tả đã hiện ra trước mặt cô.
[Quả cầu thủy tinh của phù thủy (Quý hiếm)
Giới thiệu: Vật mà phù thủy dùng để giải khuây thường ngày, có thể dự đoán tương lai.
Cách dùng: Nhìn vào quả cầu pha lê và nói ra sự kiện muốn dự đoán.
Công dụng: Trong vòng hai tư giờ chỉ có thể dự đoán một lần, mỗi lần dự đoán kéo dài ba mươi giây.
Ghi chú: Phá tan sương mù, nhìn thấu tương lai.]
Ánh mắt Mạc Tiểu Nghiêu sáng lên, đây là thứ tốt, nếu dự đoán được sự kiện xảy ra trong tương lai, vậy có thể tránh né những mối rủi ro tiềm ẩn rồi. Cô hơi xiêu lòng, nhưng ngay giây sau đã bình tĩnh lại, cho dù là thứ tốt cũng phải có mạng giành lấy mới được. Rõ ràng trang bị quý hiếm này không phải phần thưởng nên xuất hiện trong màn chơi 1 sao, một khi nảy lòng tham, cái giá phải trả chắc chắn sẽ rất thê thảm.
"Tôi không có thời gian nói nhảm với bà, tôi đã dẫn con bà về cho bà, cũng đã nhận được phần thưởng, giờ tôi muốn đi xem buổi diễn bế mạc của ngài A." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, lấy từ trong túi xách ra huy hiệu chữ A cài lên áo: "Nếu bà còn cản tôi, tôi sẽ đi hỏi ngài A xem có phải đó là cách rạp xiếc của mấy người đối xử với khách quý không?"
Phù thủy lập tức thu móng tay về, móng tay uốn cong thành một góc độ kỳ dị, tiện thể quắp luôn quả cầu thủy tinh về lại bên cạnh.
"Đừng lấy ngài A ra dọa tôi, cô gái trẻ, tốt nhất đừng làm vậy." Phù thủy trân quý v**t v* quả cầu thủy tinh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, giống như vừa tức giận vừa chế giễu: "Nếu cô không có ý định bắt tay cấu kết với con ngu này thì đi đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa."
Mạc Tiểu Nghiêu không chút lưu luyến xoay người rời đi, chỉ vài bước đã ra khỏi túp lều của phù thủy. Khi hít thở được không khí trong lành bên ngoài, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thời gian, quyết định nhân lúc này kiếm thêm vài đồng token nữa.
19:53:25
Khương Yển từng nói qua, tốc độ thời gian trong các trò chơi thưởng token cũnggiống như bên ngoài. Mạc Tiểu Nghiêu đã tự mình trải nghiệm điều này khi chơi trò xoay vòng quay của phù thủy, nhân lúc còn chưa đầy một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, cô định chơi đại một trò nào đó mình giỏi để kiếm chút bạc lẻ.
Còn về lời phù thủy vừa nói, Mạc Tiểu Nghiêu cũng có suy đoán, hẳn bà ta là Boss cuối số một, số hai trong màn chơi rạp xiếc này thật, nhưng có lẽ vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà phải khuất phục dưới trướng ngài A nên mới bị giới hạn bởi quy tắc, cưỡng chế tuân theo, song trong lòng không hề sợ hãi ngài A.
Nếu vậy, màn chơi này thật sự rất thú vị. Mạc Tiểu Nghiêu vừa suy nghĩ vừa đi xuống sườn dốc. Dường như những NPC có máu mặt này đang sống trong một thế giới chân thật, chúng cũng phân chia giai cấp, phân chia mạnh yếu. Dưới điều kiện then chốt là phải tuân thủ quy tắc, chúng cũng sẽ tranh giành quyền lực, cũng sẽ dựa theo nhu cầu và sở thích của mình mà thiết kế cạm bẫy lừa người chơi.
Ai mà thật sự coi những NPC này là NPC, e là sống không được bao lâu.
Ôm theo suy nghĩ này, Mạc Tiểu Nghiêu xuất sắc phát huy sở trường của mình, sau bốn mươi phút cô đã thắng được 8 đồng token từ quầy hàng bắn cung.
Xong xuôi, Mạc Tiểu Nghiêu cầm theo một số tiền kha khá chạy đến cái lều nhiều sọc đầy màu sắc. Lúc tới nơi cô mới phát hiện đã có một nhóm nhỏ người chơi tụ tập ở đây, họ tụm năm tụm ba đứng cùng một chỗ, chỉ có Khương Yển là khoanh tay dựa vào một cột cờ, chán nản nhìn từng đợt pháo hoa thi nhau nở rộ trên bầu trời xa xa.
Mạc Tiểu Nghiêu len qua đám đông đến bên cạnh Khương Yển, cô vừa đứng vững thì đối phương nhìn qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!