Chương 27: Rạp xiếc của ngài A 14

Trước khi vòng lặp của cô bé biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu đã đi đến bên cạnh cô bé, vô cùng tự nhiên mở miệng hỏi: "Em là con gái của phù thủy à? Bà ta nhờ chị đến tìm em." Cô không bao giờ chủ động mở miệng nói chuyện với người xa lạ, cũng chẳng có hứng thú gì, nhưng bắt chuyện với một sinh vật vừa nhìn đã biết không phải con người thì lại không có tí áp lực nào.

Đối với Mạc Tiểu Nghiêu, bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng đáng yêu hơn đồng loại xa lạ, kể cả chó, mèo, thỏ hay rắn. Cho dù là nói chuyện với một con búp bê vải, cô cũng có thể nói một lúc lâu. Ngược lại, với những người không quen biết, cô vừa cảnh giác lại vừa chẳng có hứng thú.

Cô bé cột tóc hai bên ngẩng đầu lên, khuôn mặt là một màn sương đen kịt không nhìn ra hình dáng thế nào, chỉ nghe thấy cô bé nức nở khe khẽ: "Em lỡ làm mất nhẫn bạc của mẹ em rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì, cúi đầu đứng trước mặt cô bé, cô đâu có nhẫn bạc gì đó.

Cô bé thấy cô không trả lời, tiếng khóc hơi lớn hơn một chút: "Chị gái tốt bụng ơi, chị giúp em tìm nhẫn bạc được không ạ? Nếu không mẹ mà biết chuyện thì sẽ giết em mất."

"Em làm mất ở đâu?" Mạc Tiểu Nghiêu hỏi.

Cô bé chỉ về hướng Đông Bắc: "Lúc em xem biểu diễn phun lửa thì bị mất, chắc chắn là bị người ta nhặt được rồi mang ra bán ở quầy, tên đó thích nhặt đồ rơi trên đất lắm."

"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh nhạt đáp, sau đó xoay người rời đi. Lúc trước khi cô và Khương Yển dạo quanh đúng là có nhìn thấy một quầy hàng bày bán đủ thứ đồ linh tinh, song đồ trên đó rất đắt, mỗi món ít nhất cũng phải 20 đồng token, họ không có nhiều tiền như vậy, nên dù nghi ngờ bên trong có đồ tốt cũng đành bỏ đi không mua.

Bây giờ nghĩ lại, e rằng đồ trên đó đều là vật phẩm cho nhiệm vụ phụ, đúng là đến giờ cô mới chỉ kích hoạt mỗi nhiệm vụ này, nhưng rạp xiếc lớn như vậy chắc chắn không chỉ có mỗi một nhiệm vụ phụ, lúc ấy nếu mà mua thật e là phải lỗ vốn.

Cho dù là bây giờ Mạc Tiểu Nghiêu cũng không có ý định mua nhẫn bạc cho cô bé, dù sao trên người cô cộng lại cũng chỉ có hơn 20 đồng token, không đủ cũng đâu thể trách cô được. Nhiệm vụ phụ này thất bại sẽ không bị phạt, không hoàn thành thì thôi vậy, chỉ hơi tiếc một chút.

Cô bé thấy Mạc Tiểu Nghiêu quay người bỏ đi, tiếng khóc lập tức im bặt, sau đó lại đột nhiên gào lớn hơn gấp mấy lần, khóc đến long trời lở đất, miệng còn không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu như "Em sợ quá, mẹ sẽ giết em mất".

Mạc Tiểu Nghiêu không hề nao núng, giết thì giết, liên quan gì đến cô.

Cô bé đưa tay lên dụi mắt, hé ra một khe hở, thấy Mạc Tiểu Nghiêu càng đi càng xa, lần này thật sự không khóc nữa mà dậm chân đuổi theo. Cô bé không dám chạm vào người cô, nhưng lại ngang nhiên đứng chắn ngay trước mặt.

"Sao chị không có tí lòng thương người nào vậy?" Cô bé chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, màn sương đen trên mặt xoáy lại tựa gió lốc, trông như thể trên cổ mọc ra một cái phễu nhỏ vậy.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc cô bé, thản nhiên nói: "Lòng thương người của chị bị người ta ăn mất rồi."

"Chị!" Cô bé tức nghẹn họng, không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, ấp a ấp úng hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Em sẽ không về nhà đâu, chị không hoàn thành nhiệm vụ của mẹ em, chị không lo lắng sao?"

Mạc Tiểu Nghiêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc: "Có gì mà phải lo lắng? Dù sao cũng không bị phạt. Hơn nữa, nếu em không nói em làm mất chiếc nhẫn, mẹ em có giết em không? Không đưa em về chẳng phải là tốt hơn sao?"

Làm NPC nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé gặp phải kiểu người như Mạc Tiểu Nghiêu: "Mẹ em có bộ bài Tarot dùng làm phần thưởng đó, em muốn chơi mà bà ấy không cho em động vào, chị không muốn nó ư?"

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu: "Muốn chứ, nhưng không lấy được thì thôi vậy."

Cơn lốc xoáy trên mặt cô bé nhanh chóng xoay vài vòng rồi từ từ biến mất, khôi phục lại thành màn sương đen: "Không có nhẫn, em về nhất định sẽ bị mẹ giết, hay là chị đi với em, giúp em giết mẹ em đi. Đến lúc đó em sẽ cho chị thừa kế túp lều bói toán của bà ấy, em không keo kiệt như bà ấy đâu, em sẽ tặng chị ba món đồ."

Vừa dứt lời, trước mắt Mạc Tiểu Nghiêu lại hiện lên mấy dòng chữ, chứng minh đây đúng là một nhiệm vụ phụ khác.

[Nhiệm vụ phụ: Ủy thác của Búp Bê

Nội dung: g**t ch*t phù thủy.

Phần thưởng: Bài Tarot của mụ phù thủy x1/Bộ, viên bi thủy tinh của Búp Bê x1/Hộp, tấm thảm cũ của Búp Bê x1

Trừng phạt thất bại: Nỗi hận của Búp Bê.

Có đồng ý nhận hay không?]

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một lát, lựa chọn chấp nhận, cô bé lập tức vui vẻ hẳn, tuy mặt không có biểu cảm gì nhưng hai chân cứ nhảy nhót không ngừng, hai bím tóc cũng lắc lư theo.

"Em biết chị là người thông minh mà, chúng ta mau đi tìm mẹ em thôi."

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời.

19:35:15

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!