Mạc Tiểu Nghiêu chưa bao giờ đau như vậy, lúc bị móng vuốt sắc nhọn của thằn lằn bay xuyên qua vai, cô đau đến suýt ngất đi, may mà cơn đau chỉ kéo dài trong nháy mắt, chờ sau khi bay lên thì cảm giác cũng không còn gì khác biệt.
Gió nhẹ thổi qua mặt làm Mạc Tiểu Nghiêu phải nheo mắt lại, cô điều khiển thằn lằn bay từ từ hạ xuống, không vội vàng trở về đài cao mà quay trở lại vị trí vốn nên bị dây thừng treo ngược xuống.
Bị thằn lằn bay nắm lấy, Mạc Tiểu Nghiêu đứng thẳng giữa không trung, sợi dây trói chân treo lơ lửng một bên, không có khái niệm dài ngắn. Nhìn xuống gai băng không biết từ đâu xuất hiện, cô ra lệnh cho thằn lằn bay dừng lại, liếc mắt nhìn sợi dây thừng, xem chiều dài là biết nếu lần này không có thẻ bài là cô toi mạng chắc rồi.
Quả nhiên nên chọn lá bài The Empress xuôi kia, lá bài mình biến ra không thể thay thế được quẻ bói của phù thủy.
Mạc Tiểu Nghiêu thầm cảm thấy may mắn, nghĩ đến thời gian thằn lằn bay tồn tại, cộng thêm việc mình không có thịt cho nó ăn, cô bèn điều khiển nó bay vòng về phía nam cũng chính là nơi cô bị hệ thống đưa đến lúc trước.
Người đàn ông trung niên hiện đang nằm vắt vẻo trên gai băng, chết vô cùng thê thảm. Gai băng chọc thẳng vào miệng gã, xuyên qua cơ thể rồi chui ra ở eo, thoạt nhìn trông chẳng khác nào một con cá chết bị xiên trên cành cây chờ nướng, không còn sức sống.
Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn nữa, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác xót thương cho đồng loại, nhưng phần nhiều vẫn là nhẹ nhõm, ít nhất cô và Khương Yển vẫn còn sống.
Sợ hành vi sử dụng thẻ bài của mình bị hệ thống phán đoán không thông qua, Mạc Tiểu Nghiêu kiên nhẫn chờ đợi dây thừng trên chân lại siết chặt rồi được từ từ kéo về đài cao, khi ấy mới chỉ huy thằn lằn bay phối hợp bay chậm lên theo. Cô không dám thả nó rời đi lúc này, nhỡ đâu dây thừng đột nhiên đứt giữa chừng, kết cục của cô không cần nói cũng biết.
Có lẽ hệ thống không muốn lừa người nữa, cũng có thể nó cảm thấy có thằn lằn bay ở đây rồi thì lừa cũng vô ích, tóm lại Mạc Tiểu Nghiêu bình an vô sự được đưa về đài cao. Cái xác kia cũng hoàn thành quá trình biến đổi, vừa cười quái dị vừa nhảy lên không trung, đi theo đồng bạn bay về phía "Túp lều bói toán của phù thủy".
Mạc Tiểu Nghiêu không dám trì hoãn thêm, ra lệnh cho thằn lằn bay tự rời đi. Cô không muốn chờ đến khi hết thời gian, phải dùng thịt mình đút cho con quái vật này ăn.
Thằn lằn bay phát ra tiếng kêu bực bội, há cái miệng dài về phía Mạc Tiểu Nghiêu, nó vỗ cánh định lao lên nhưng rồi lại dừng lại, giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản khiến nó không thể tiến lên. Đôi mắt sáng quắc của nó nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu, đảo vài vòng như muốn ghi nhớ hình dáng của cô, sau đó mới lưu luyến không rời ngẩng đầu thét dài, vỗ cánh bay về phía bầu trời âm u.
Chờ đến khi thằn lằn bay hoàn toàn biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người chủ trì của trò chơi
- quý ngài Mũ Cao, chờ đối phương tuyên bố kết thúc trò chơi.
Quý ngài Mũ Cao không vội lên tiếng mà chậm rãi đẩy mũ lên để lộ ra đôi mắt khác màu, sau khi nhìn kỹ Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển một lần, nó chợt phát ra một tràng cười vang vọng như có âm thanh vang lại: "Thú vị, thật sự rất thú vị. Không ngờ kết thúc ba vòng lại còn hai người sống sót, hay là chúng ta chơi thêm một hiệp phụ nhé? Hai người tách ra thành hai đội, sau đó..."
Không đợi nó nói hết, Khương Yển đột nhiên bước lên chắn trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu, anh lấy từ trong túi ra một đồng xu màu vàng tím, gõ nhẹ vào đó rồi phóng về phía quý ngài Mũ Cao.
"Tôi từ chối, đàm phán thất bại."
[Sếp Tổng Bá Đạo
Cho dù Trái đất nổ tung, sếp tổng vẫn là sếp tổng.
Năng lực 1: Có tiền mua tiên cũng được
Mỗi lần vào màn chơi, dựa vào độ khó sẽ tự động tạo ra từ 1 đến 3 đồng xu màu vàng tím.
Mỗi đồng xu có thể từ chối một yêu cầu vô lý nằm ngoài quy tắc của NPC. Đồng xu sẽ biến mất sau khi rời khỏi màn chơi, không thể tích lũy.
Trong quá trình đàm phán, sếp tổng có quyền nói "không".]
Sắc mặt quý ngài Mũ Cao trở nên khó coi, nó không muốn nhận đồng xu kia nhưng không cách nào khống chế tay mình, chỉ biết trơ mắt nhìn tay phản chủ tự động đưa về phía trước, xòe ra, để đồng xu kia vững vàng rơi vào lòng bàn tay.
"Sao anh lại có đồng xu màu vàng tím của chúa tể Cõi Âm?" Đôi mắt khác màu của quý ngài Mũ Cao nheo lại, hai bên má mơ hồ xuất hiện ria mép.
Khương Yển cười khẽ, khoanh tay lười biếng nói: "Tại sao tôi phải trả lời? Lúc nhận được đồng xu, tôi đâu biết phải trả lời những câu hỏi ngu ngốc như này."
Con ngươi quý ngài Mũ Cao càng lúc càng hẹp, ria mép hai bên má càng trở nên rõ ràng hơn, nó phớt lờ sự chế nhạo của Khương Yển, chỉ tập trung vào câu hỏi của mình: "Tôi cũng từng biểu diễn cho chúa tể Cõi Âm xem, tại sao không có?"
Khương Yển nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá quý ngài Mũ Cao đang dần biến thành mèo, nhếch mép thờ ơ: "Có thể là vì... Ông xấu quá chăng?"
"Meo!"
Câu nói này đâm trúng tim đen của quý ngài Mũ Cao, nó lập tức lao về phía Khương Yển, người sau lùi lại nửa bước, nâng chân lên nhưng không đá ra.
Bởi không cần thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!