Chương 22: Rạp xiếc của ngài A 9

Hai nhóm kia cũng biết cần phải chọn dây thừng nhưng lại không biết chọn như thế nào, chỉ lo thảo luận với nhau, không để ý thấy Mạc Tiểu Nghiêu đã chọn xong từ lúc nào.

Mạc Tiểu Nghiêu chọn dựa theo lá bài Tarot mà cô rút được trong "Túp lều bói toán của phù thủy" lúc trước. Trước đó cô đã suy nghĩ rất lâu, ngoài điểm khác biệt này ra, điểm khác biệt duy nhất giữa cô và Khương Yển chính là trò chơi "Đập chuột đất" mà anh đã vượt qua.

Cô cũng hỏi rồi, Khương Yển nói với cô, bên trong trò chơi đó không có bất kỳ thứ gì liên quan đến bài Tarot. Hơn nữa người được đánh dấu một sao trên vé là cô chứ không phải Khương Yển, điều này đủ để chứng minh vấn đề rồi.

Những trò chơi khác đều là ẩn số, chỉ mỗi cái này là có vài manh mối, đây cũng là lý do Mạc Tiểu Nghiêu chọn "Tín ngưỡng bay vọt" nhìn có vẻ rất nguy hiểm.

Còn trò chơi "Đập chuột đất" mà Khương Yển đã vượt qua là trò cá nhân, anh cũng đã miêu tả tỉ mỉ tình hình cụ thể của trò chơi cho cô, lát nữa cô tự mình đi là được.

Chỉ có trò chơi này là cần hợp tác, cô cần một người đồng đội đáng tin cậy chứ không phải kẻ sẽ đâm sau lưng. Thật ra Mạc Tiểu Nghiêu đã nghĩ đến việc sao chép kỹ năng lập khế ước của Chu Tuấn, đáng tiếc lúc sao chép bộ bài Tarot, cô đã dùng hết một viên thủy tinh, hệ thống nhắc nhở không đủ thủy tinh, cũng không biết là thiếu một viên hay là thiếu nhiều viên, tóm lại là không được.

Dưới sự thúc giục của quý ngài Mũ Cao, hai nhóm kia cũng nhanh chóng chọn xong dây thừng. Sau khi ba người chơi đã chắc chắn với lựa chọn của mình, hai sợi dây còn lại chậm rãi bay lên cao, chỉ còn lại sợi dây được chọn lựa, nó đột nhiên hạ xuống quấn chặt lấy chân ba người chơi chuẩn bị nhảy như rắn tinh.

Mạc Tiểu Nghiêu giật mình, sau đó phát hiện hai chân mình bị trói chặt, mũi chân chỉ có thể hơi tách ra, hai mắt cá chân chạm vào nhau, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Thế này thì đi sao nổi, xem ra nếu muốn tới cạnh ván nhảy mà không có đồng đội giúp đỡ, cô chỉ còn nước nhảy lò cò mà qua.

Khương Yển đi đến sau lưng Mạc Tiểu Nghiêu, rất lịch sự hỏi: "Cần tôi giúp không?"

Bản thân Mạc Tiểu Nghiêu vốn đang thấp thỏm không biết suy đoán của mình có đúng hay không, cho dù có nắm chắc đến đâu, cô vẫn không thể thật sự thả lỏng cho đến khi đáp án xuất hiện.

Vốn dĩ đã căng thẳng, cộng thêm bị sợi dây thừng của quý ngài Mũ Cao trói chặt, giờ lại nghe thấy câu hỏi thản nhiên như không có chuyện gì của Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu bực bội đáp: "Giúp gì chứ? Đẩy tôi xuống hả?"

Mặt Khương Yển không cảm xúc: "Cũng được. Muốn chậm hay nhanh, cô tự chọn."

Mạc Tiểu Nghiêu vừa tức vừa buồn cười, đang định mỉa mai Khương Yển hai câu, chợt nghe thấy một tiếng còi chói tai, sau đó dưới chân đột nhiên trống rỗng, cơ thể bỗng chốc rơi xuống, theo quán tính văng ra ngoài.

Chờ đến khi từ tư thế đứng thẳng biến thành chúi đầu xuống dưới, Mạc Tiểu Nghiêu mới phát hiện mặt đất dưới chân đã biến mất, không còn tuân theo quy luật vật lý nữa.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Mạc Tiểu Nghiêu bỗng nhiên hiểu ra, khó trách lại trói cô chặt đến vậy, thì ra căn bản không cần phải đi bộ gì cả, ván nhảy gì đó chỉ là đồ trang trí, mục đích chính là muốn người chơi bất ngờ, sợ hãi,... tim đập nhanh hơn?

Nhưng mà, mặc kệ nó đi!

Tim cô sắp ngừng đập rồi!

Gió vù vù bên tai, có lẽ chỉ mới một giây trôi qua nhưng Mạc Tiểu Nghiêu lại cảm thấy như đã qua cả thế kỷ.

Cùng với một tiếng "rắc" giòn tan và một tiếng thét chói tai, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy chân bị siết chặt, sợi dây thừng như đã đến giới hạn, bỗng nhiên căng cứng treo ngược cô giữa không trung.

Không hề cú bật như trong tưởng tượng, Mạc Tiểu Nghiêu như bị thứ gì đó vô hình giữ chặt, đến cả lay động nhẹ cũng không có, cứ thế treo thẳng đơ ở đó. Nếu không phải tim cô vẫn đập, vẫn còn hô hấp, Mạc Tiểu Nghiêu suýt cho rằng mình đã chết rồi.

Thầm đếm trong lòng ba giây, Mạc Tiểu Nghiêu thoáng nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết từ trên đài cao truyền đến, đoán chừng là hai nhóm người kia gặp vấn đề. Cô cố gắng vươn cổ lên nhìn nhưng lại bị đài cao che khuất, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của sợi dây thừng và bàn chân, còn lại thì không thấy rõ.

Hệ thống cũng rất biết điều, ngay khi Mạc Tiểu Nghiêu đang nghĩ xem mình còn phải treo lơ lửng ở đây bao lâu nữa, bỗng nghe thấy tiếng máy móc "kẽo kẹt" rất chói tai vang lên, đặc biệt là khi không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra lại càng khiến người ta đứng ngồi không yên.

Nhưng rất nhanh sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu đã hối hận vì sự tò mò của mình, cô phát hiện bản thân đang từ từ di chuyển, đầu tiên là di chuyển theo phương ngang, đến góc đài cao thì rẽ một cái, sau đó di chuyển về phía người "bạn cùng cảnh ngộ" cũng đang bị treo ngược ở phía bên kia.

Hầy, người anh em này thảm thật, chắc tắt thở rồi.

Mạc Tiểu Nghiêu cố gắng ngưỡng cổ nhìn xuống đất, một vũng máu loang lổ nằm ngay bên dưới, hơi chếch so với vị trí của cô. Cô quay đầu lại nhìn cái xác cách đó không xa, máu tươi theo cổ anh ta chảy xuống nhỏ giọt tí tách, đủ để chứng minh vũng máu kia là do anh ta tạo thành.

Đây chính là chàng trai trong cặp tình nhân kia, anh ta đã chọn vị trí phía nam, không biết vì sao lại đột ngột xảy ra chuyện.

Ở phía bên kia của gã xui xẻo này, người đàn ông trung niên cũng giống như Mạc Tiểu Nghiêu, bị hệ thống kéo quay lại. So với sự bình tĩnh của Mạc Tiểu Nghiêu, gã ta đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lẩm bẩm điều gì đó nhưng vì âm lượng quá nhỏ nên không ai nghe được.

Khoảng năm giây sau cỗ máy lại hoạt động, giống như bên trên xuất hiện một bánh xe quay, cuốn chặt lấy sợi dây trói ba người, kéo họ lên từng chút một.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết như vầy có tính là qua ải không, nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra vậy chứng tỏ phỏng đoán của cô là chính xác. Cô hoàn toàn yên tâm, chỉ chờ lát nữa lên xem quý ngài Mũ Cao tuyên bố là vượt qua trò chơi hay là chơi lại một lần nữa.

Vì cô đã rút bài ở chỗ phù thủy tận ba lần, chắc hẳn sẽ không chỉ nhảy một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!