Trên vé vào cửa, biểu tượng của trò "Tín ngưỡng bay vọt" là hình một cột cờ cao và một người bị buộc dây ở chân đang nhảy xuống, nói đơn giản là nhảy bungee.
Trò chơi này nằm ở phía Đông rạp xiếc, nhìn độ cao có vẻ như cùng nằm trên một đường thẳng với "Túp lều bói toán của phù thủy" ở phía Tây. Vị trí hiện tại của Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cách đó một đoạn, nếu đã quyết định, hai người cũng không chần chừ mà lập tức đi thẳng về phía đó.
Càng đi càng đông người, không chỉ NPC mà còn có cả người chơi trên cùng du thuyền. Ai nấy đều vội vã, có người đi theo nhóm, có người hành động riêng lẻ nhưng không ai chặn đường cướp bóc như bang Mãnh Hổ ban nãy.
Mạc Tiểu Nghiêu vừa đi vừa buột miệng: "Anh nói xem, họ có nhìn thấy không?"
Khương Yển biết cô đang lo lắng điều gì: "Nhìn thấy thì sao, không thấy thì sao? Chẳng lẽ lại diệt khẩu hết?"
Mạc Tiểu Nghiêu im lặng, lý trí quay về, cô biết mình đã làm quá, hồi nãy cách xử lý tốt nhất là thả quái vật nhỏ ra, giải quyết tất cả trong vòng mười mấy giây, sau đó nhanh chóng rời đi giả vờ như không liên quan gì đến mình.
Đáng tiếc, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Khương Yển không an ủi Mạc Tiểu Nghiêu, anh không muốn thay đồng đội như thay áo, vậy chỉ còn cách thúc đẩy đồng đội của mình nhanh chóng trưởng thành.
Thương hoa tiếc ngọc gì đó, không cần thiết.
"Làm phiền anh rồi." Mạc Tiểu Nghiêu không định trốn tránh trách nhiệm, thẳng thắn xin lỗi Khương Yển: "Nếu anh thấy tôi là gánh nặng, sau khi về có thể hủy giao ước, tôi sẽ không trách anh."
Khương Yển liếc cô gái đang nhìn mình, cong môi, bước tiếp về phía trước: "Không cần, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu không hiểu lắm, nghĩ ngợi một hồi vẫn cảm thấy nên tỏ thái độ hòa nhã một chút, dù sao cũng là cô sai trước: "Chuẩn bị tâm lý gì?"
Khương Yển tỉnh như ruồi đáp: "Chuẩn bị tinh thần bị liên lụy. Trên thế giới này, ngoài bản thân tôi ra, ai cũng như nhau."
Mạc Tiểu Nghiêu nhịn xuống, không làm ra hành động trợn trắng mắt xem thường, cô bắt đầu hối hận, tìm một người đồng đội tự luyến thế này có ổn không đây? Giờ hủy kèo còn kịp không nhỉ?
Cô oán thầm trong lòng nhưng cũng nhờ vậy mà nỗi lo lắng vừa rồi đã tan đi ít nhiều, cảm giác ngột ngạt sau khi giết người cũng vơi phần nào.
Hai người đi thêm một lát, trên đường lướt ngang qua một trò chơi có rất đông người vây quanh. Mạc Tiểu Nghiêu nhón chân nhìn, hình như là "Vớt cá vàng".
Theo ký hiệu trên vé vào cửa thì trò "Vớt cá vàng" chỉ thưởng đồng token, không có huy hiệu, hiện tại không có tác dụng gì với cô.
Khương Yển cũng chú ý đến, hờ hững nhìn thoáng qua rồi nói: "Muốn chơi à? Đợi lấy đủ huy hiệu rồi chơi."
Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, coi như không nghe thấy giọng điệu dỗ dành trẻ con của anh. Thật sự đến giờ cô vẫn không hiểu rõ tính cách của người đồng đội này. Nói anh lạnh lùng, đôi khi lại rất ấm áp, nhưng nói anh ấm áp chu đáo, đôi khi anh lại có thể khiến người ta tức chết.
Chỉ có một điều chắc chắn là người đàn ông này rất đáng tin cậy, ít nhất là trong vai trò đồng đội, vì anh suy nghĩ rất chu toàn, là kiểu người có thể dựa dẫm.
Còn bản thân mình, Mạc Tiểu Nghiêu dám chắc mình không phải bình hoa di động, có lẽ không phải "đùi bự" nhưng ít nhất cũng là xương ống chân, chứ không phải sợi lông chân.
Để giảm bớt sự ngại ngùng, cũng là để hiểu nhau hơn, hai người đã nói chuyện phiếm suốt quãng đường. Mạc Tiểu Nghiêu kể lại chuyện gặp Chu Tuấn cho Khương Yển nghe, bảo anh đề phòng tên mập kia, đừng để anh ta chạm vào người rồi bị bắt ký khế ước quái quỷ gì đó.
Khương Yển phân tích năng lực của Chu Tuấn: "Không thể làm giả chế độ triển lãm năng lực, vậy ít nhất trong hai mươi hai tiếng tiếp theo anh ta sẽ không sử dụng được năng lực, không có gì phải lo lắng."
Mạc Tiểu Nghiêu lại nghĩ khác: "Anh ta chỉ mới cho tôi xem năng lực đầu tiên, nếu còn năng lực thứ hai hỗ trợ thì sao? Đừng nói kỹ năng của anh chỉ có một loại năng lực nên không biết vụ có thể lựa chọn "triển lãm lần lượt" đó nhé?
Khương Yển trầm mặc, ho khan hai tiếng đầy gượng gạo: "Tạm thời tôi chỉ có một thôi."
"Ồ." Rốt cuộc Mạc Tiểu Nghiêu không thể nhịn được nữa, quay đầu sang nơi khác liếc xéo một cái.
Khương Yển nghiêm mặt, giả vờ không thấy động tác nhỏ của đồng đội bên cạnh, bước chân hơi tăng tốc: "Trái đất không kéo cô nổ tung cùng, không phải để cô tiếp tục lãng phí sinh mạng đâu."
Mạc Tiểu Nghiêu: Ha hả, kỹ năng của tôi nhiều, trách tôi à?
Trông có vẻ xa, nhưng sau khi vừa đi vừa đối chiếu bản đồ và bảng chỉ đường, rồi cả thời gian nghỉ giữa chuyến thì chừng mười phút sau là hai người đã đi tới bên cạnh biển hiệu ghi "Tín ngưỡng bay vọt" đặt dưới khu trò chơi. Họ ngẩng đầu nhìn cái đài cao ít nhất năm, sáu mét kia.
11:58:15
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!