Hai tên tấn công Mạc Tiểu Nghiêu cũng không khá khẩm hơn, vốn đã bị phân tâm bởi trận chiến bên kia nên ra tay không còn dứt khoát như trước, lại thêm cả hai đều không có kỹ năng, trước giờ bắt nạt người khác toàn dựa vào số lượng và thể lực, một khi gặp phải đối thủ mạnh hơn hẳn là lộ nguyên hình ngay.
Lúc này, một tên đã mềm nhũn như con chi chi, tên còn lại bị Mạc Tiểu Nghiêu mặt lạnh tanh vừa vung giày cao gót vừa túm tóc đánh cho mặt mũi bê bết máu, trông rất thảm hại.
Bọn chúng muốn phản kháng nhưng vừa giơ tay, "Con trai của sương mù" đã giải quyết xong đối thủ lập tức quay sang gầm lên đe dọa, hàm răng sắc nhọn còn dính máu thịt của đối thủ, trông đáng sợ vô cùng.
Tên bị Mạc Tiểu Nghiêu túm tóc chỉ còn biết kêu gào xin tha, mỗi cú đánh của chiếc giày cao gót giống như búa tạ, mỗi lần giáng xuống người anh ta là lại phát ra tiếng "bụp" nặng nề, tiếp theo là tiếng xương gãy "răng rắc", cuối cùng là tiếng hét thảm thiết.
Nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không hề nương tay, tay cô rất vững chắc, tâm lý cũng ổn định, vung giày cao gót đập liên tiếp vào người anh ta như đang đóng đinh, mặc kệ máu bắn lên mặt mình. Dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo gương mặt trắng nõn của cô, dưới ánh đèn tạo nên sự đối lập ghê rợn.
Nhìn từ xa, dáng vẻ của cô lúc này cực kỳ đáng sợ, cộng thêm tiếng gầm gừ của con quái vật, tên còn sống sót kia đã sợ tè ra quần.
"A a a a a! Đừng giết tôi!!"
Anh ta đột nhiên quay đầu bỏ chạy, mặc kệ cảm giác mát lạnh khi gió thổi qua, hoảng hốt chọn đại một hướng rồi cắm đầu chạy, trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Mạc Tiểu Nghiêu buông tên đã gần như bất động ra, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng đang bỏ chạy, định bảo con quái vật chỉ còn tồn tại hơn chục giây đuổi theo thì thấy một người cực kỳ quen mắt đang đi tới từ phía đối diện.
Khương Yển nhìn khoảng cách giữa mình và tên đang chạy trối chết, cụp mắt tính toán hướng đi một chút rồi sải bước, nhẩm trong lòng "một, hai, ba", giơ chân đá thẳng vào bụng tên kia.
Người chạy trốn có thói quen vừa chạy vừa nhìn về phía sau, kết quả là không chú ý phía trước có kẻ xen vào việc của người khác nên lập tức trúng đòn, cả người thoáng chốc khựng lại, lảo đảo lùi hai bước. Anh ta còn chưa kịp ngã xuống đã bị quái vật nhỏ truy kích mình nhảy lên lưng.
"Rắc"
- tiếng xương sọ vỡ nát vang lên rõ mười mươi dù đang ở trong rạp xiếc huyên náo.
Khương Yển bước sang trái một bước, né xác chết ngã rạp xuống ngay phía trước, trên mặt vẫn còn hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Sau đó ánh mắt anh chạm phải Mạc Tiểu Nghiêu đang nhìn mình, đứng chắn giữa hai người là Con trai của sương mù hiện cũng đã biến mất trong không khí vì thời gian đã hết nhưng chưa kịp ăn no.
Khương Yển vòng qua xác chết thiếu nửa cái đầu, nhìn thẳng Mạc Tiểu Nghiêu, trong tay còn cầm một cây kem hai màu.
"Đánh nhau một lúc rồi có thấy khát không? Ăn kem nhé?"
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Khương Yển lắc cây kem trong tay, nghiêng đầu: "Sao vậy? Không thích ăn hả? À, tôi mới mua, đảm bảo chưa l**m."
"Anh không sợ?"
Mạc Tiểu Nghiêu vừa hỏi vừa cất đôi giày cao gót dính máu vào túi xách. Lần sau lấy ra chắc chắn lại bóng loáng như mới, có lẽ là do tác dụng tự động làm sạch của túi vải bốn ngăn, cũng tốt, đỡ phải tốn công lau chùi.
"Sợ gì?" Khương Yển quét mắt nhìn xác chết trên đất, ngồi xổm xuống đưa tay lục túi bọn chúng, lấy ra mấy đồng xu từ người tên đàn ông không đầu.
Mạc Tiểu Nghiêu mím môi không nhắc lại chuyện này nữa, cũng ngồi xổm xuống, nhận lấy cây kem từ tay anh, sau đó bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Chắc chắn anh đã thấy bộ dạng vừa rồi của cô, sự phẫn nộ và điên cuồng không kiềm chế được ấy tới cả cô còn bị dọa cho tỉnh mộng giữa đêm mà.
Sau khi kết thúc liệu trình điều trị tâm lý, Mạc Tiểu Nghiêu biết mình chỉ có vẻ ổn bên ngoài nhưng thực chất đang đè nén sự tàn bạo không thể trút bỏ xuống đáy lòng. Nếu ở xã hội hiện đại yên bình vẫn còn đỡ, có pháp luật ràng buộc, có nghĩa vụ nuôi dưỡng bố mẹ Kỳ Kỳ, điều đó đã giúp cô giữ được bình tĩnh sống như người bình thường.
Nhưng Trái đất nổ tung, đồng thời cũng phá vỡ xiềng xích trói buộc con thú trong lòng cô. Từ lúc bước lên du thuyền, Mạc Tiểu Nghiêu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng một ngày nào đó mình sẽ làm ra những chuyện như ngày hôm nay.
Hành vi của tên lâu la kia chẳng khác nào mồi lửa châm ngòi cho con thú trong lòng cô.
Mạc Tiểu Nghiêu đã lường trước mọi chuyện, chỉ không ngờ lại bị người đồng đội mới nhìn thấy. Cô cứ tưởng giao ước hợp tác sẽ bị hủy bỏ, không ngờ người này không những chẳng sợ hãi mà còn ra tay giúp đỡ.
Nếu chỉ mỗi vậy thôi thì có khả năng là do anh không muốn để những người này sống sót quay về, bằng không cuộc sống sau này trên du thuyền sẽ rất phiền phức.
Nhưng cây kem này là sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!